Art Nude Photoarapphy Thai Phien







Chớm thu
Chớm thu

Rừng cây im tiếng buồn không gió,
Chiều thu chờ đợi mỏi mòn trông.
Trời về đêm trời sâu thăm thẳm,
Người về đêm hoài niệm trào dâng...


ựa bên khung cửa nhìn thu
Rừng xưa trút lá, người mù mịt xa

Ngoài rừng lãng đãng sương rơi
Gió se se lạnh... Em ơi, chạnh lòng
Chớm Thu sắc nắng trinh trong
Một khung cửa lẻ chờ mong ai về?

Dáng Xuân
Dáng Xuân
...Mùa xuân thêm nhớ thêm thương
Mùa xuân gió thổi thơm nồng dáng em...

Đất trời phơi phới, xuân sang
Núi non mơn mởn, mượt mà gió hoa
Em nay mười sáu, trăng tròn
Trinh nguyên nhựa sống, ngọt ngào dáng xuân.

Xuân ảnh
Thương thương tận thiên cao
Thanh phát đối huyền dạ
Tầm xuân đương cực độ
Y thường khốn tỷ thổ

Dịch:
Dáng Xuân
Trời xanh lồng lộng trên cao
Tóc em đổ xuống đêm gào tiếng đen
Nụ tầm xuân giãy nảy lên
Áo khăn vướng víu, đất mềm lắm ru!

Đi theo thiên hạ lối mòn
Thì sao tìm được trăng tròn trên cao
Tìm trong hương gió ngọt ngào
Dáng Xuân vươn tới... cồn cào trời xa

Hoa rừng
Hoa rừngRừng xanh suối biếc nguyên sơ
Ai đi đến đó, trao lời vẹn nguyên
Tinh khôi một đóa Hoa Rừng
Hồn nhiên vương vấn lời ru trùng phùng.

Ngàn xanh suối ngọc in hình
Bông Hoa Rừng đẹp lung linh tặng đời
Xốn xang dòng chảy đầy vơi
Tình em nguyên vẹn lòng người thầm yêu

Rừng xanh suối biếc lăn tăn
Em soi bóng nước, miên man nghĩ gì
Thâm sơn cùng cốc hoang vu
Tại sao một đóa hoa rừng, ngẩn ngơ?


Dã Hoa
Quân khuynh ư khê độ
Hoa dữ hoặc Tiên Nữ
Tả danh đương thủy thượng
Mỗ hoặc Tiên Ông hà ?
Dịch:
Hoa rừng
Nàng nghiêng bên bờ vắng
Hoa hay Nàng Tiên đang
Viết tên lên mặt sóng:
Ta hay là Tiên Ông ?!


Hoa Rừng ngan ngát đưa hương
Hòa cùng hồn suối vấn vương tình người
Giao thoa giữa cảnh đất trời
Bóng hình em nữa đầy vơi chốn này


Em có ngồi như đá
Hồn gởi tận nơi đâu
Đời người như cánh lá
Xanh mãi cội tình đầu

Em như rừng như suối
Anh như gần như xa
Em như đèo như núi
Anh một lần đi qua

Anh có còn trở lại
Rừng già lá hóa sương
Em hồn nhiên mãi mãi
Nghìn năm chờ trong sương.

Mộng chiều Xuân
Mộng chiều Xuân

Đào hồng nở rộ trời xuân
Non cao cũng thắm, lũng sâu nõn nà.
Hương xuân tỏa dáng mặn mà
Hiếu cầu quân tử vấn vương cõi lòng.

Em chẳng tìm đâu cũng sẵn thơ,
Nắng trong hoa với gió bên hồ
Dành riêng em đấy. Khi tình tự,
Ta sẽ đi về những cảnh xưa...
Đi trong bát ngát hoa đào
Mộng Chiều Xuân đẹp nhập vào hồn ta
Cuộc đời bao nét tinh hoa?
Em ơi, giữ trọn đậm đà sắc hương

Đào xuân đã nở rộ rồi
Từ thung lũng đến núi đồi bao la
Hương đào quyện gió bay xa
Chiều Xuân đọng lại chút tà dương soi.


Linh hồn tượng đá


Phiêu bồng lỡ bước sao vương lại,

Khép kín thân kia tạo vóc ngà.

Xin thổi hơi tàn vào tượng đá,

Để kiếp nhân sinh mãi trường tồn

Lê Thanh ThủyQuạnh hiu





Quạnh hiu gối lạnh một mình


Còn đâu hơi ấm cuộc tình thóang qua


Ngoài trời gió táp mưa sa


Lòng em uớt đẫm la đà suơng rơi...



Sóng đỏ



Trời! Đã thẩm thấu được khí thiêng của đất - trời!





Vườn xưa



Vườn xưa đã khép lối vào


Tần ngần em nỗi khát khao âm thầm


Mịt mùng hoa lá giăng giăng


Gục đầu nghe những dư âm vọng về



...

Vườn xưa chốn cũ là đây

Xuân thì mơn mỡn chốn này... người đâu

Thiên nhiên tạc tháp nhiệm màu

Đắm say bao kẻ, khổ đau bao người






Vườn xưa cây cỏ rậm rì

Người xưa giờ... tuổi xuân thì xôn xao

Ngõ xưa ngơ ngác ai vào

Gió xưa ve vuốt góc nào Vuờn xưa












Ngủ đông



Cuộn mình trong kén ngủ đông


Loang loang lổ lổ phồng phồng cong cong


Cuộn vào em, đỡ lạnh lòng


Đêm đông đằng đẵng, mùa đông còn dài...



Dáng ngọc






Chiều nay Dáng Ngọc bỗng nhạt nhòa.


Tìm đâu kỷ niệm nơi xưa hẹn hò.


Ai đem trả nửa mùa đông xưa!


Dáng em đổ bóng lòng nao nao ....







Trần trụi mong manh dáng ngọc ngà

Lặng lẽ bên đời em thướt tha

Đường cong tuyệt mỹ, say từng nét

Cho kẻ đa tình hồn bay xa...



Mỏng manh như thể là sương khói

Em bước bên song lãng đãng đời

Ngoài kia sương gió... bao chìm nổi

DÁNG NGỌC như là hoa lá trôi...






Cô liêu



Chiều cô liêu, Em ngước mặt nhìn trời


Mây với gió cuốn hồn tôi vào đó


Bóng hình em lồng lộng gữa trời mây


Hai trái đào tiên nhô cùng với nắng


Cô Liêu ơi ! Hãy cúi đầu nhìn xuống


Để cho tôi chút nắng trái đào tiên...








Chốn nào, chốn ấy ráng ửng hồng?

Tịch liêu hiu quạnh, cõi mênh mông!

Tấm thân ngọc nữ, sầu cô quạnh;

Dõi tìm không bóng, dáng hao hao.

Xin làm áo lụa bay cao tới

Che kín ủ nồng bọc thân em...



Lê Thanh Thủy



nhẹ nhàng, mây lang thang.


vút ngang,


chiều vàng ta đi đâu, ngẫng đầu, nhìn trời sâu.


lắng âu sầu,


lắng muôn màu... xuống lòng thê lương.


hỡi ngàn phương xa nơi đâu, gió đi vào lòng đau.


bồng bềnh cơn mê cơn mê, kéo theo đời lê thê, lê thê... kiếp lưu đày, kiếp con người.


lòng ai không đa mang, hồn ta mang băng tang, xót thương, không ngươi cùng ta khi chơi vơi.











Thú đau thương




Để gối chăn nằm yên chốn cũ





Hãy lịm người trong thú đau thương
...









Đau thương mang nặng kiếp người,


Trần gian mấy kẻ nỡ rời ra đi.


Sống trong con sóng đắm say,


Đeo mang hết kiếp, xin đem theo về.


Xin cho mang nặng nhiều đời,


Thương đau chấp nhận, nỡ sao bỏ đành.


Lê Thanh Thủy




Người đi từ đó không về nữa,


Ngõ vắng hoang liêu cách biệt rồi.


Tôi về quằn quại trong cô quạnh,


Hỏi có ai ngồi thương khóc ơi...








Trót lỡ say rồi thú đau thương


Em phơi thân trắng giữa vô thường


Giác cảm đau tình trong hương lạnh


Vô hồn ai ngắm có tơ vương?...



Co quắp thân gầy trên sàn lạnh


Hơi ấm đêm nào như gió qua...


Tình đã nhạt nhòa, lòng cô quạnh


Ai đến cùng nàng - khóc kiếp hoa



Cội nguồn



Hàn Mặc Tử có những vần thơ bất hủ:




Ô kìa, bóng nguyệt trần truồng tắm


Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe…



"Rõ ràng trong ngọc trắng ngà


Dày dày sẵn đúc một toà thiên nhiên"



Thân Em Là Ngọc Là Vàng.

Nằm Bên Khe Suối Em Càng Đẹp Hơn.






Cây cỏ hoang sơ chẳng vết hài


Tiên nữ quặn lòng với gió mây


Suối nước là em - em là suối


Bồng lai tiên cảnh chính nơi này








"... Tìm trong sương mờ,


Sấm bay rền vang


Bổng tôi thấy em


Dưới chân cội nguồn..."





Trịnh Công Sơn










Em nằm lặng lẽ giữa trời mơ


Cảnh vật nên thơ chẳng hửng hờ


Ru em ngon giấc say hồn mộng


Về với cội nguồn thuở sơ khai...



Từng bước mòn trần trụi,


phiêu linh trên bước đời hư ảo.


Hứng gió sương đả đảo kiếp mù mờ.



Non xanh nước biếc, Mây hồn Việt.


Để lại cho đời mãi còn say!


Anh Tài xuất chúng xây như Tạo.


Để ai đây đó ngất ngây lòng!









In bóng ai kia dưới có hồ


Gió thoảng mây bay, cây có gió


Mắt sáng, mày cong, lưng chẳng thấy


Điểm nhấn cho đời vết trắng đen...



bong nuoc lung linh mot con nguoi


nhu la tien nu giang tran gian


co suoi, co cay, co da cuoi


goc nho nhung day dung coi nguon.





CỘI SỐNG

HỒN NHIÊN TẠO HÓA PHÁT SINH LINH

NHÂN GIAN PHONG CẢNH VỐN HỮU TÌNH

ĐAM MÊ NÊN NGỠ KIẾP VĨNH HẰNG?

ĐÂU NGỜ CỘI SỐNG VẪN PHÙ SINH



ROOT OF LIFE

Mother of Nature innocently spreads out souls of life

The worldly landscape has its own beauty of love.

So much passion with an eternal incarnation?

Unfortunately, root of life is just an ephemerality





Về đây nguyên thủy chốn cội nguồn


Tinh khôi trời đất một dấu son


Thiên thai lạc bước trời non nước


Mê ly mộng ảo một tiên nương










Sóng nước lung linh - Mảnh đời đen trắng

Không gian đứng lặng - Chiều rơi nhạt nhòa

CỘI NGUỒN sâu thẳm - Gốc rễ lòa xòa

Suối thành mây trắng - Ru giấc Hằng Nga...



Nguyên khai


Thuỷ bản khát nữ tượng mộng mị


Nguyệt hà xứ phong vấn đê mê


Hỗn loạn xử cữu đảo y dạ


Bạch Đế (*) đa thiểu bạch phát thuỳ





Tạm dịch:


Cội nguồn


Nước vốn khát, người dường như ngủ


Mò đâu trăng, hỏi gió ngu ngơ


Chày và cối chỏng trơ đêm giặt lụa


Mây Bạch Thành đập trắng tóc một ai ?!





(*) Đỗ Phủ- Thu hứng:


Hàn y xứ xứ thôi đao xích


Bạch đế thành cao cấp mộ châm


Chốn chốn giục nhau đi may áo rét


Tiếng chày đập vải rộn rã nơi thành Bạch đế cao





Thăng hoa



Bay lên, cảm xúc phiêu bồng;


Màu thân tơ đỏ mẹ cha hợp thành.


Em lên cao tận cõi hồng;


Bềnh bồng phiêu dạt đất trời nghĩa chi.


Hãy làm cõi sống thăng hoa;


Đừng tàn một kiếp hồng nhan mỹ miều.


Xin vào tận chốn thiên thai;


Bướm hoa trăm sắc, huơng thơm ngập trời.


Kìm lòng sống dối đuợc chi;


Mai ngày rủ bỏ hồng trần luyến lưu.


Trăm năm ngắn ngủi kiếp nguời;


Tuổi xuân đuợc mấy, thỏa vui bao lần.


Sống cho nên sống mới nguời;


Thêm màu sắc thắm, điểm tô rạng ngời.


Cho nguời, nguời lại cho ta;


Vẹn đôi hòa quyện, ta người bay bay...


Lê Thanh Thủy



Một phút thăng hoa, ngàn năm lặng


Cuộc sống sa đà cháy lương tâm


Ta biết nơi đâu để dừng lại


Chi bằng sống mãi tới thăng hoa...






Em đẹp quá xác thân trần mãnh liệt


Hóa lửa tình cuồng cháy lúc thăng hoa


Cho hồn ai dẫu sắt đá nhạt nhòa


Cũng rực đỏ dung hòa trong lửa cháy!!!







Gió cuồng cháy lửa thăng hoa


Gót vươn cháy bỏng ngọc ngà xác thân


Đê mê đốt cháy nhân gian



Em còn thăng nữa hay ngần ấy thôi






Em thăng hoa - hay là em đang cháy?


Vũ khúc say - hay núi lửa tuôn trào?


Thái Phiên ôi, trêu đời chi lắm vậy?


Làm Ta cuồng, ôi, ngà ngọc nơi nao???



Ký họa





Giữa sắc đen huyền hoặc, giữa sâu thẳm mênh mông


Giữa muôn điều hạnh ngộ, ta chẳng thấy được gì!


Bóng đêm che tội lổi, sao chẳng gợn ý tà!


Sáng lên thân xử nữ, thêm tội lổi si mê!


Xin chở che bóng tối, em đẹp sáng rạng ngời.





Lê Thanh Thủy



Nét chấm phá giữa đen sắc tối,

Chợt nghe lòng pha chút miên man!

Giữa huyền ảo thân đung đưa nhẹ

Khiến cõi lòng thanh thoát hây hây

Cho được thấy bao điều kỳ diệu

Dẩu thân






Trăng huyền ảo bóng hình em mờ tỏ


Tóc mây buông lấp lánh tấm thân ngà


Nhịp tim rung theo ánh những đường cong


Trong tĩnh lặng buông lơi tình đón đợi.





Sâu lắng



em nhớ


mùa hoa đầu tiên


em nhớ


ngày xưa thần tiên


em nhớ


nỗi buồn sâu trên da thịt


em nhớ


ngày mai em có còn... em



Hòa khúc



Em muốn hóa thân mình cùng vách đá


Nhưng ngờ đâu đá chẳng nhận xác thân em


Ôi dòng chảy thời gian sao nghiệt ngã


Loang lỗ thời gian cứ cuộn lấy thân mềm...





Đá vẫn ngàn năm khô cứng xù xì


Bỗng chiều nay dịu mềm nhờ dáng ngọc


Nét đối kháng lại trở thành HÒA KHÚC


Kỳ diệu thay một thoáng Thái Phiên!











Cõi riêng # 1





Bao ngày đêm ta chờ ai


Đêm xuống sương tan mộng vẫn dài


Ôm tình băng giá hồn tan vỡ


Chờ ai? Đợi ai? Ta chờ ai???



Xin úp mặt vào lòng... lặng lẽ


Một CÕI RIÊNG nhè nhẹ hồn hoang


Như về từ cõi hỗn mang


Đời ta HẠT BỤI lang thang chốn này




Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở


Đỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan


Cười với nắng một ngày sao chóng thế


Nay mùa đông mai mùa hạ buồn chăng?





Đá nứt nẻ vẫn ngàn đời câm lặng

Cỏ cây mềm ve vuốt gót chân tiên

Em mơ gì?...chìm đắm nỗi niềm riêng...

Chiều sương giá phủ vào lòng quạnh quẽ














Sương lan mờ




Sương lan mờ - phủ đời say mộng ảo

Đá mơ màng - cuộn giấc ngủ ngàn năm

Em khát khao, dâng hiến... Dáng em nằm...

Anh mong mỏi, đợi chờ... Khát cháy...






Mỹ



Cán sa Mĩ nữ ca





Thanh thanh thượng dã trúc


Trì ngạn vô sở đắc


Đương quân đao tẩy nguyệt


Khu trì hoặc quan trắc...


Chức tạo Mĩ hoàn Mĩ


Cán sa hựu cán sa.





Tạm dịch:





Khúc hát giặt lụa của cô gái tên Mĩ





Xanh xanh một thứ trúc


Bên bờ ao ngơ ngác


Giờ chàng đang mài gươm


Dưới trăng... hay quan trắc...


Dệt cửi Mĩ, mình Mĩ


Hết chiếu lại giặt chăn.







Cả một trời hoa Mỹ


Cũng hội tụ về đây


...


Thân em "trắng ngọc ngà"


Làm lòng ai xao xuyến...








Sau lưng em - chữ MỸ


Đằng trước - viết gì đây???


Em cúi đầu ngẫm nghĩ...


.......................


Thôi! Tự em phô bày!



Màu mực tối


Bỏng da ngà ngọc


Thương đôi vai trần gánh nặng trần gian


-----


(Theo thể thơ hai-kư Nhật Bản)








Huyền diệu





Nghệ thuật! đẹp không có lời bình.








Suy tư





Một dòng phồn thực vỡ òa


Bao nhiêu là trái là hoa giữa trời


Căng tròn nhựa sống cho đời


Núi cao biển rộng sông dài... nơi em!





Thôi em ơi,


Phận đời muôn nẻo


Con đường nào đích đến của tương lai?








Vô đề



NONAME

VÔ ĐỀ


Làm sao biết lại đến nơi này?


Đi tung tăng hết kiếp lưu đày


Đường thênh thang rảo bước về không


Lòng mênh mang nước chảy vơi đầy?!





NOTHINGNESS


WHY SHOULD I COME DOWN UNTO THIS PLACE?


WALKING AROUND AND AROUND AT THE END OF EXCILE INCARNATION


A BROAD ROAD TO REACH THE NIRVANA OF NOTHINGNESS


AN OPEN HEART WONDERING A BROOK FULL OR EMPTY?





Trái táo ban sơ chốn địa đàng...

Hay là quả đắng giữa vườn hoang?

Vành lớn cong, lồi trông hay nhỉ!

Quầng nhỏ u, minh thấy khổ làng...






Nguyện


Tam tứ san bất phục


Ngũ lục hải bất can


Thất bát ngôn bất luận...


Nguyện giải cấu tương phùng (*)





Tạm dịch:


Lời cầu nguyện


Tam tứ núi cũng trèo


Ngũ lục sông cũng lội


Thất bát... lời chê bai,


Thiếp nguyện theo Chàng mãi !


.........


(*) Chữ Nguyễn Du- Kiều











Giấc mơ của đá



Chạm tay vào đá

Nhìn vệt thời gian

Hằn vết chân người

Em cam chịu và gánh những đam mê

Chạm tay lên khuôn ngực em

Là Mầm sống!






"Tích phân thầy giáo ghi trên bảng,


Sao giống tóc em xỏa buổi chiều."


"Đồ thị tính công đường kẻ thẳng,


Sao như sóng mũi của em yêu"


Bạn chụp hình tuyệt quá!



Giữa một vùng cỏ hoa đá cứng

Em hiện hình quên mất trời xa

Tưởng lạc về một thời hoang dã

Bâng khuâng đá nở tâm hồn






Những đường cong #4








Những đường cong





Đường cong quấn lấy đường cong

Núi đồi quấn lấy biển sông ngút ngàn

Thời gian dừng... giữa không gian

Cho đêm huyền ảo miên man sóng dồi...









Trên biển ngọn sóng cao vun vút.


Ở đường đời thiếu nữ đẹp như sóng.


Sóng tung nhảy cho lòng đam mê.


Những nét cong thỏa mãn lòng người.






Ngổn ngang rối rắm lắm đường cong


Oằn xuống cong lên... tấy cả lòng


Quân tử có thương thì... ngưỡng vọng


Xin đừng tưởng tượng nghĩ lung tung






Song song đâu mãi đường tàu

Gặp nhau từ một cõi đầu bồng lai

Vọng tâm một hoá thành hai

Thế gian điên đảo ôi thôi lắm lời.






Cô đơn



Trời ơi trăn trở từng đêm vắng

Ai biết tình yêu ở chốn nào?

Thu qua lá cuối mai này rụng

Thân xác em hòai mãi cô đơn!






Bờ lưng tôm quằn quại

Tay khao khát, đam mê

Trái tim cần nhịp đập.






Trời ơi ai thấu nỗi cô đơn

Tỉnh giấc canh khuya... mộng vẫn còn

Phảng phất hương tàn quanh gối chiếc

Thân gầy co quắp giữ lòng son...






Màn đêm giăng kín


Trái tim buồn gặm nhấm nỗi cô đơn...!

Hãy đến bên ôm em vào lòng


Có tình yêu em sẽ hết cô đơn...







Nhìn nghiêng thì giống quả tim

Nhìn thẳng thì giống chiếc xuồng chìm

Nhìn xéo thì chẳng giống gì anh ơi

Thôi thì nhìn nghiêng mà chơi!






Đêm đen đặc

Bốn bề vắng lặng

Em cô đơn bên cửa trăng tàn


Sen hồng một độ








Hồng liên kỳ nhất

Qui y thất bán luân

Hoàn trần thức hồng ấn

Thần liên, nhũ nguyệt võng

Thỉnh cấp phật châu niệm.



Tam dịch:

Tôi chót mang tu nửa kiếp người

Về trần nhận thực dấu hồng tươi

Sen - môi, ngực - nguyệt chăng võng lọng

Xin thêm tràng hạt niệm: Nam mô...



Từ em một thoáng bất ngờ


Để anh đi hết dại khờ tử sinh...








Sen hồng một đóa mãn khai



Đài gương một búp ngậm vài hạt sương

Lá tròn he hé cuối nương

Cho em hòa quyện sắc hương gửi đời...










Bức toan da thịt em

Thơm sen đồng nội

Hoà quện vào nhau cộng hưởng dâng đời



(Theo luật thơ Hai-kư của Nhật Bản)




Tôi trót mang tu nửa kiếp người


Về trần nhận thực dấu hồng tươi


Sen - môi, ngực - nguyệt chăng võng lọng


Xin thêm tràng hạt niệm: Nam mô...







Về soi bóng mình...



Gục đầu soi bóng mình cô quạnh


Những nét thanh xuân đã nhạt nhoà


Đau đáu kiếm tìm trên đá lạnh


Bao nét phong trần, bao nét hoa..





Em phơi lộ


Không gian rộng lớn


Tìm kiếm bóng hình tiền kiếp còn đây





(Theo luật thơ Hai-kư của Nhật Bản)





Gió thu





Người về soi bóng mình


Giữa lòng suối lặng câm...


Gió thu về rờn rợn


Nước mắt em âm thầm





Bàn chân trầm suối lạnh


Tóc xõa rối trong chiều


Mỹ Nhân Ngư cô quạnh


Đá chập chùng tịch liêu...






suối thu lạnh lẽo nước trong veo


bờ đá treo veo một dáng người


quân tử đi qua đừng đụng nước


để mà chiêm ngưỡng bóng hình tiên!







Gió thu lộng từ trong lòng suối


Tóc em vờn say đá lặng câm


Xin cho được làm gương mặt nước


Để xẻ chia dịu bớt nỗi buồn






Trên đỉnh bình yên

Đá tôn em hay em tôn cho đá


Hình khối đen xì, em bỗng hóa trắng phau


Em thật gần, nhưng cũng thật xa nhau


Em gần đá nhưng hồn không hóa đá



Biển ôm bờ, cô đọng!


Em lạc lõng, biển khơi!


Đá nhô cao, hùng vĩ!


Gợi một hòn Vọng Phu!



Trên đỉnh bình yên

Thời gian hun hút

Xác thân rạo rực

Núi đá lạnh lùng...






Bình yên sao được em ơi!


Em đeo vào đá giữa trời... chông chênh...


Gió lên sóng gợn dập dềnh.


Đất lành chim đậu, gập ghềnh chim bay...







Có bình yên? Em ơi

Khi chiếu đẹp nhấp nhô đá cứng

Giữa trời cao... nước mỏng

(Theo luật thơ Hai-kư của Nhật Bản)






Lộng gió










       Tóc dừng, lụa bay một dáng người,


        Trong vẽ biển cả, ngậm ngoài khơi,


     Liễu yêu, đào tơ đứng giữa trời,


Gió lộng bốn bề, hồn trinh nữ









Gió lộng tung trời tóc chẳng bay

Hay em là thạch tượng khô gầy?

Vô hồn quả thật vô hồn quá

Đá lạnh biển lì đâu bóng mây...?

Hoàng Nhạc (California)









Nàng mọc giữa trời như hoa từ đất



Hồn nguyên sơ trong khung cảnh nguyên sơ



Giản dị đẹp đến tận cùng Cái Đẹp



Thật Đào Nguyên mà sao ảo như mơ...






Em đứng đây một chiều thu lộng gió


Cánh hải âu cũng phải chợt ngừng bay


Thả hồn em giữa ánh nắng ban ngày


Để tìm về nơi loài người xuất xứ ...








Em kiêu sa bên bờ Lộng Gió


Chênh vênh với cánh mây hồng


Bờ đá cứng trước biển xanh vời vợi


Đã mòn dần vì sóng nước dịu êm...








Những con tàu nơi trùng dương chết lặng




Tiến hay lùi... Bất động - Tượng đài




Sóng cũng nín. Chỉ có trời hổn hển:




Xua gió về cạo gió Eva











Về với thiên nhiên



CHÀO BÌNH MINH





Mở cánh cửa sớm mai thức giấc


Bình minh tràn căn gác


Tràn căng lồng ngực…


Em xoè đôi bàn tay chiếm lĩnh


Ôm vào lòng giọt giọt bình minh trong!





Như một nụ hồng đẫm sương


He hé nở từng mảng màu đẫm sắc


Bí ẩn những khoảng tối sáng


Lôi cuốn - nồng nàn!





Và em bay


giữa ánh sáng non tơ


của vầng bình minh huy hoàng


Uống no nê trên vùng niềm tin trong trẻo ngày mới


Xoè từng ngón tinh khôi dài đón đợi…


Ban mai tình thơm ngọt giấc mơ yêu!





Mỗi bình minh tôi chiếm lĩnh thất nhiều


Xanh mơn man mọi miền xúc cảm!





LƯƠNG ĐÌNH KHOA

Nắng như lửa của vùng gió cát

Thước đo lòng chịu đựng của chúng sinh

Em từ chối lụa là ràng buộc

"Về với thiên nhiên" trong sáng buổi hồng hoang








Ký ức



Rêu tường đá mọc cỏ non


Dáng xưa ký ức nữa hồn thương đau


Thời gian phủ lớp bụi màu


Nhân tình trần thế cõi sau đi, về...





HOÀNG KỲ ANH

Áp mình nơi dấu cổ


Lắng nghe dòng thời gian


Tường bong - rêu đã phủ


Riêng em - vẫn nồng nàn





Bức ảnh rất đẹp và sâu lắng, cảm ơn tác giả nhiều!







Tường cũ sầu ai phủ rong rêu,

Em khoe chi lắm vẻ mỹ miều,

Thời gian cứ như là điêu khắc,

Những đường cong trong cõi phiêu diêu...






Những loang lỗ thời gian


Những vết trầm cổ tích


Em tìm trong ký ức


Trinh nguyên màu ban sơ...





Mảng tường rêu cổ tích


Tóc buông lơi tần ngần


Em cô đơn úp mặt


Nghe dòng chảy thời gian...



Nép mình vào phố cổ


Xưa và nay loang lổ phơi bày


Thời gian như dừng lại


Nét buồn nào lãng đãng gió bay...





TRƯỚC NHỮNG GIỜ LẶNG TRÔI





Đôi khi buồn nẫu ruột


Muốn phá phách điên cuồng


Rời xa những bình lặng


Lăn vào đời gió giông





Muốn quên hết nhớ mong


Lạnh lùng trước kỷ niệm


Gương mặt người hàng xóm


Hững hờ tựa chưa quen





Muốn rên rỉ trong đêm


Nỗi cô đơn vò võ


Trong cơn khát rực lửa


Mơ ngàn bờ môi hôn





Trăng khuyết rồi, khuyết hơn


Vôi bạc rồi, thêm bạc


Gió vò nhàu cho nát


Trước những giờ lặng trôi…











Nắng mai



Như con tằm buông tơ


Em ngồi đấy thả lòng vào đất khát


Nắng sớm mai chảy tràn trên đồi cát


Giông bão qua rồi... em lại bình yên



Nếu lỡ ngày mai mặt trời thôi sáng

Anh xin em tỏa nắng cứu đời

Cho đến khi kiệt cùng tâm khảm

Còn đây anh ánh sáng đời em








Sóng cát



Cát vàng nâng niu dáng ngọc ngà,


Em nằm đó là cả trời hoa,


Ôi! Sa mạc đầy gió nắng,


Đã dịu dàng bởi dáng em nghiêng.


Sóng cát nhẹ nhàng ôm trọn dáng em,


Ôm cả tình tôi, cả ước ao...!


...........................................



Sao cồn cát lại mênh mông đến thế?


Như lòng em chẳng có bến bờ.


Em ôm cát, cát ôm em hòa quyện,


Cát vàng soi, em trắng ngọc thiên thần!








Mới hay gió cát đa tình nhỉ?


Gió in hình em, cát hôn em,


Gió nhẹ đi và cát vàng thêm,


Đâu chỉ biển mới đêm ngày nổi sóng!





Cát uốn lượn dập dềnh như nổi sóng

Em tròng trành tựa một chiếc thuyền nan

Trôi đi đâu giữa biển cát ánh vàng?

Hay lạc lối giữa muôn trùng sóng gió...






Biển cát vàng vô tận


Sóng đã đưa em dạt đến nơi này


Sóng cát, sóng em đường cong cổ điển


Hoà nhập vào nhau gọi nắng long lanh...



Suối mát





Suối thì mát, còn em nóng bỏng

Em đắm mình cho nguội bớt dung nham...








giot nang vo tinh vuong tren toc


dong nhe len moi chut nang hong


xa xa cheo veo nuoc voi da


chi co da hong diem to son





Tơ Xuân



róc rách trên ngàn, tiếng suối reo

tung toé hạt châu rãi chân đèo

dáng Xuân xao động trên nước biếc

lung linh người đẹp, đáy trong veo
















Nàng chín rực xác thân


Sùng sục sôi suối rượu...


Đêm kim nhũ nguyệt cầm


Đoạn tuyệt kiếp Vọng Phu.



Xúng xính


Sương đầm mắt cỏ


Luênh loang


Ngòn ngọt sắc trăng


Em…


Thần tiên!


Bến sông quê khoả tình lai láng.





Căng tràn sức sống


Ngực nõn ngần bổi hổi khất khao


Em…


Là Trăng. Là Sao


Là Trong Veo. Thơm Ngần. Lấp Lánh…





Gió,


Ỡm ờ ve vuốt


Hôn từng miền thịt da


Đê mê…


Sóng,


Lịm đi!


Người con gái đang thì…


Chín rộ.





Ước…


Mình là sóng


Là gió


Buông tình vào đêm


Cho mùa ngẩn ngơ ngơ ngẩn trở mình


Cho tình


Ứ đầy


Ăm ắp!!!





LƯƠNG ĐÌNH KHOA






Suối trong mát lạnh thân trần


Thác reo rạo rực muốn gần giai nhân


Trời chiều mục cảch khỏa thân


Đê mê vách đá ái ân đêm vàng



Trong những điều mô phạm


Là nhục dục tham lam


Lộ trần thân Tạo hóa


Vẫn rạo rực xác phàm...





Uẩn khúc



Uẩn khúc - em ngồi khép nép che...

Đá xám đá đen bủa bốn bề

Cúi đầu dấu lệ vào trong tóc

Đá lạnh - hay lòng em tái tê ?...






Mỹ nữ ngồi nép trong hang đá


Trần tục ảo vọng ở chốn nao


Cúi mặt em soi đời vô định


Uẩn khuất trong lòng em biết không





Đá đen làm thân em tráng toát


Làn da nì nuộc chẳng phấn son


Em đẹp như thần tiên trong tối


Cớ sao lại uẩn khuất điều chi...



TÌNH BUỒN LÁ DIÊU BÔNG

(Lời nhân vật Chị trong "Lá Diêu bông" của Hoàng Cầm)



Người yêu nhỏ của tôi

Lang thang đi tìm lá

Diêu bông chiều nắng lạ

Bàn chân trần dẫm gai.



Người yêu nhỏ của tôi

Còn trong veo giọng nói

Chiếc cằm xinh nhẵn nhụi

Hình hài còn lớn thêm…



Mà sao lắng nhịp tim

Cho tôi hồi bối rối,

Ngỡ tình qua nông nổi

Tôi đòi lá diêu bông.



Đi cuối bể đầu non

Những mong tìm thấy lá

Tuổi xuân tôi giục giã…

Áo cưới ngày vu quy.



Chạnh lòng mối tình si

Diêu bông là hư ảo

Thương niềm tin khờ khạo

Chợt giật mình tái tê…



Chỉ còn ngọn gió quê

Tháng năm hoài nhung nhớ

Thương đồng chiều cuống rạ

Tình buồn lá Diêu bông!

Vời vợi phía mùa đông….



LƯƠNG ĐÌNH KHOA














Hồn của đá




Giữa một buổi
trưa dịu nắng, em và tôi đã nhọc nhằn vượt qua những bãi đá gập ghềnh,
nhấp nhô dưới lòng sông khô cạn để tìm đến một hốc đá chưa có dấu chân
người bước qua.





Bên những khối đá
nặng nề, sần sùi, xám xịt đã ẩn mình hàng ngàn năm nay dưới lòng sông,
tôi lắng nghe từng thanh âm của bước chân em nhẹ nhàng vọng lại như
tiếng thì thầm của đá.





Hình như đá cũng đang có một nỗi niềm…







có gì đâu khi phần người còn đó

giữa đá kia có bóng sáng chói lòa

bóng nghệ thuật đỉnh cao là ở đó

cảnh lộ thân nhưng chẳng chút mảy may



Anh làm đẹp cho thế gian từ đó

dẫu cho bao khốn khó vẫn không từ

nên Anh thấy cái người ta chẳng thấy

tựa đá kia Anh biến chúng thành vàng






Giữa một vùng hang động


Một màu đá xám xanh


Em hiện hữu long lanh da thịt


Lẫn vào "Hồn của đá" em ơi...

Thiên thai




Tương
truyền, Lưu Thần và Nguyễn Triệu là hai chàng trai rủ nhau đi hái thuốc
trên núi Thiên Thai, rồi lạc lối và gặp hai Tiên nữ, và cùng hai nàng
kết duyên thành vợ chồng.





Sau
khi ở cõi tiên được nửa năm thì Lưu Thần và Nguyễn Triệu chợt nhớ quê
nhà, cùng đòi về thăm. Khi trở lại quê hương thì phong cảnh hoàn toàn
đổi khác, hỏi ra mới biết đã đến đời cháu thứ sáu rồi. Không còn ai quen
thuộc, lòng buồn bã hối hận, hai chàng tìm đường trở lại núi Thiên
Thai, nhưng than ôi, đường xưa lạc lối nên không tìm lại được cõi tiên
nữa...





Thiên Thai là một
miền đất hứa, không ai tìm được trên thế gian này và tôi hiểu được bài
học không biết chọn lựa của hai chàng Lưu Nguyễn năm xưa. Vì không biết
chọn lựa nên họ mất cả cõi tiên lẫn cõi trần…



Có phải em bóng hồng lạc lối


nắng kéo theo bao mắt si tình


đừng em nhé hoà tan trong nắng


mai, sau này anh sợ chẳng còn em...



THIÊN THAI EM LÀ MỘNG THIÊN THAI

Ở CHỐN TRẦN GIAN LẮM CHÔNG GAI

THẾ MÀ CHÂN TRẦN EM VẪN BƯỚC

TA SỢ EM ĐI TA KÊU LỚN

NHƯNG SỢ THÚ KIA LÀM EM SỢ

NÊN MUỐN NGỦ SAY MỘNG ĐẸP HOÀI




Em lãng đãng... thân trần như trong suốt

Nắng sáng bừng ve vuốt bước chân tiên

Vườn thiên thai run rẩy cỏ ngát mềm

Em!

Dừng bước!

Đừng tan vào cõi mộng...






BẤT CHỢT EM





Em qua tôi sáng nay bất chợt


Ngỡ ngàng mùa hong chín đam mê


Nụ cười hiền tinh khôi – ôi nắng đẹp


Đem thương yêu giăng kín lối về!





Gió hôn em đến ửng hồng đôi má


Tóc buông lơi vai ấm ngát xuân nồng


Em gọi ngày ngân lên tình ca nhớ


Nhớ ngập tràn mắt biếc bình minh trong!





Cỏ hoa mùa ươm hương sắc trinh nguyên


Gửi vào tim em - nồng nàn quá thể!


Mong một lần , một lần thôi – bình dị


Gió thầm thì em biết khúc tình tôi!





LƯƠNG ĐÌNH KHOA







ĐẦY





Con đường đầy lên hương cỏ


Cỏ đang thì…


Xôn xao!


Người ơi, xích lại gần nhau


Xanh mắt mềm môi, xanh lời ân ái


Ngày và con đường xanh lên vụng dại


Tình ứ đầy – ăm ắp nhân gian!





Lòng em đầy lên hương tình anh…


Tuổi lúa đồng nồng nàn như thác lũ


Mặt trời trên ao là không đủ


Để sáng và ấm nóng hơn nụ hôn lúc tình đầy!


Ngày chất chồng - rực hồng những mê say…





LƯƠNG ĐÌNH KHOA



Em khao khát


Một thân hình mềm mại


Không bó mình vải lụa vấn vương


Thả hồn vào vũ khúc bản tình ca





Rừng nguyên sơ cỏ cây tươi mát


Nắng ngược về óng ánh non tơ


Em ở chốn bồng lai lạc xuống


Để nơi này bỗng hoá thiên thai...



Đường trong làng hoa dại với mùi rơm

Người cùng ta đi dạo giữa rừng thơm

Lòng ngắt sẳn chút hương hoa tưởng tượng

Đất rêu nắng bóng hoa rồi bóng phượng

ẢNH ĐƯỜNG LÀNG

( Có thể đặt tên ảnh )






Vũ khúc





Như ngọn lửa bùng cháy

Thiêu đốt mảnh trăng ngà

Đong đưa bản vũ khúc

Giữa huyền diệu bao la...




THOẢ LẠC HỒNG MI


Bất chợt nhoà nhạt bóng hồng mi


Lệ ước rong sương ai hiểu mình


Đứng để thế gian thèm mấy độ


Ngắm lại một thoảng bóng thanh hồng



BÀN TAY EM





Em ngồi uốn những đường cong số phận


Trầy trật…


Tia máu hồng bật ra, xôn xao hát


Về diệu kỳ bàn tay!





Mười ngón thon dài mang hình thuỷ chung


Không độc dược


Lướt nhẹ trên anh, ấp iu dịu dàng ve vuốt…


Xoá nhoà từng mảng cô đơn!





Mười ngón thon dài mang hình niềm tin


Kéo bão giông vùi sâu trong lồng ngực


Tràn trề bình yên, tràn trề hi vọng…


Mùa căng phồng khát khao!





Đặt vào trong nhau những tin yêu,


trên mênh mang từng miền bao dung đầm ấm


Mặc cả cùng thời gian, mặc cả cùng số phận


Hứng trọn từng giọt đê mê không màu dục vọng,


Uốn thẳng băng những đường cong số phận…


Bàn tay em…


Thắp trong nhau triệu triệu mặt trời!





LƯƠNG ĐÌNH KHOA



VÀ TÔI THẤY MÌNH ĐANG CHÍN



Đêm đồng loã

Xé toạc váy đầm đen thẳm, ném về phía cần chở che

Phía con sóng ngầu bọt đam mê

Phía nồng nàn ân ái!



Như cánh đồng làng bình yên bao năm ngủ vùi hoang dại

Lần đầu tiên trong đời biết đến sự mát lành của giọt mưa

Giọt mưa thăng hoa…

Giọt mưa khám phá…



Kìa… Ô kìa là gió

Gió đè mình rạp xuống những hàng cây

Kìa… Ô kìa là mây

Mây bồng bềnh…

Nhấp nhô…

Hổn hển…



Kìa… Ô kìa là tôi - ngọt ngào hương thầm kín!

Đêm say mèm

Chảy dài từng giọt nóng bỏng trên đường cong cánh đồng

Bàng hoàng…

Sờ sững….



Và…

Giữa sung mãn những vũ điệu điên cuồng

Tôi thấy rừng rực – mình đang chín!



LƯƠNG ĐÌNH KHOA


















Tung cánh









Một chiều trên biển vắng, tôi đã chụp gần 100 kiểu ảnh để rồi chỉ chọn được 1 tấm ưng ý nhất.





Em đã ôm ngực thở
dốc và mệt lả người sau khi chạy lui chạy tới đến hàng chục lần trên
nền cát ướt để cho tôi bấm máy… Nhìn những giọt mồ hôi quyện nước biển
mặn chát lăn dài trên đôi má ửng đỏ rồi vỡ tan trong gió, lòng tôi bỗng
chùng xuống… Tôi biết rằng tôi rất muốn nói với em một lời cảm ơn chân
thành và sâu sắc nhất, nhưng tôi đã vụng về không biết dùng ngôn từ nào
để diễn đạt được một câu nói quá đỗi bình thường này, ngoài cái xiết tay
khá mạnh…






Một thoáng ngỡ
ngàng vụt qua trong ánh mắt nhuộm màu hoàng hôn, rồi em nhìn tôi mỉm
cười như thầm hiểu điều tôi muốn nói tự tấm lòng biết ơn sâu xa của
người làm nghệ thuật










bay len di,



hoi nhung vi tinh tu



em bay di



va mang nhung dieu tot dep



em la gio



la may



la huong hoa ngat



la nhung gi anh yeu quy











Vết lăn trầm





Rêu phong vũ khúc một khoảng sầu

Lòng người cô lạnh, dấu thương đau

Cố nhân khâm liệm tình không trọn

Hiền hiện về đây vết lăn sầu...









LĂN ĐÁ MỎI MÒN







Lăn cho đá sỏi hao mòn



Lăn đời đã lắm những vòng son



Em ơi sao em không lăn nữa



Mà nằm thơ dại đá buồn em...








Thấy tấm Vết Lăn Trầm là mình liên tưởng đến bài Vết Lăn Trầm của Trịnh Công Sơn .



Thái Phiên ơi là Thái Phiên, tấm này có ý nghĩa lắm, và lấy tựa cũng hay nữa...







1.



Vết lăn vết lăn trầm



Hằn trên phiến đá nâu thêm ưu phiền



như có lần chim muông hằn dấu chân



người đi phiêu du từ đó chưa thấy về quê nhà



rộng đôi cánh tay chờ mong



người chợt nhớ mình như đá...







2.



Đá lăn vết lăn buồn



từ hoang xưa dấu thân anh dã cầm



Ôi vết hằn ghi trên bồn gió hoang



Chờ ta xa du một chuyến



Ôi môi hờn xin đừng kể lại tích xưa buồn hơn



Đợi chờ năm làm gió qua truông thiên đàng







Đ.K.



Thôi ngủ yên đi con,



Ngủ đời yên đi con,



che dấu thân đau rã mòn,



ngủ đời yên đi con



Như vết thương đau ngủ buồn



như trùng dương đêm mắt thâm



còn nghe ngóng







3.



Đá lăn vết lăn trầm



từ cơn đau ấy, lưu thân mỏi mòn



Ôi mắt thầm van xin lời thánh đêm



bài ca dao trên cồn đá, trên ngai vàng quê nhà



một thời ngủ yên tuổi xanh



rồi một hôm chợt thấy hoang vu quanh mình...














Cả đêm dài phập phồng sương thở


Bình minh rực hồng vẫy gọi trên cao


Em tung cánh... Mặt đất thiêng níu lại


Đừng dời xa tổ ấm thân thương







Hàng thế kỷ trầm hương sâu rừng độc


Em nguyên trần trầm quý của thạch hoa


Vết con người vết lăn ngọc đá


Đằm vào lòng ta vô giá em ơi...





Cát bụi

CÁT BỤI



Cát bụi, chỉ là cát bụi thôi


nhưng em, hòa mình với gió cát


cát trắng trở nên mịn màng thay


mịn màng như chính làn da em


xin cho tôi 1 lần chạm làn da ấy


dù trở về cùng cát bụi xa xăm









Cát dịu dàng lưu giữ dấu chân em

Em sóng soãi muốn ẩn mình vào cát

Cát ngơi nghỉ sau một đời phiêu bạt

Em mệt nhoài... trôi dạt về đâu?...




Giấc mơ hoa


Người đẹp ngủ,
chìm trong giấc mơ là hoa và lưới - những sợi lưới tình to mà không dễ
lọt, thưa mà lại khó rơi. Ai có đủ bản lĩnh để nói
“Không!” khi nhìn người đẹp đang say trong giấc nồng như thế, dẫu có là quân tử cưỡi ngựa qua đường…





Hai gam màu nóng
(đỏ) và lạnh (xanh) quyện lẫn vào nhau trong một chủ thể như ẩn dụ một
sự giằng co trong tư tưởng của người xem.





Tác giả muốn
hướng người xem đến cái đẹp, cái hoàn mỹ, cái gợi cảm của vóc dáng ngọc
ngà kia và có thể còn có những vẻ đẹp tâm hồn khác mà anh muốn mượn vẻ
đẹp của hình thể để ngụ ý cũng nên. Nhưng, để hiểu và để cảm được cái
hồn của mỗi tác phẩm, nhất là những người mới xem lần đầu, có lẽ không
tránh khỏi cái giằng co giữa một bên là
bắt
cái đầu mình phải nghĩ trong sáng, phải nghĩ đến cái Mỹ, với một bên là sự tò mò muốn khám phá những bí ẩn về giới tính.





Tác giả cũng rất “biết người, biết ta” khi để cô gái choàng tấm lưới lên người - như một sự cách điệu đáng yêu…




Nhà báo Đinh Thu Hiền



Em nằm mộng mị chốn bồng lai

Giữa chốn thiên thai lạc lưới tình

Trần gian điên đảo bao kẻ luỵ

Tình đời sấp ngửa vốn hư không…






CÓ CÔ XINH THẬT LÀ XINH





Gió hôn trăng đến dịu dàng


Tình rơi… Tràn khắp thế gian là tình





Có cô xinh thật là xinh


Hôn trong nỗi nhớ… bóng hình người dưng





Người dưng chung xóm cùng thôn,


Ra vào chạm mặt cho hồn ngẩn ngơ…





Ngẩn ngơ tựa một bài thơ


Giấu trong chiếc nón - đợi chờ ngày trao…





Ngày trao sẽ tỏ lòng nhau


Trăm năm dệt mối trầu cau thắm tình!





Có cô xinh thật là xinh


Hôn trong nỗi nhớ… bóng hình người dưng!








LƯƠNG ĐÌNH KHOA



Em mơ mộng dưới ánh hồng huyền thoại


Cặp nhũ đào trôi nổi mênh mông


Ta tự hỏi ta nơi sâu lắng trong lòng


Nếu không có em sẽ tan hoang sự sống...



Hong tóc

Hong  tóc



ánh sáng kia len qua ô cửa nhỏ


làm sáng lên nét kiêu sa trong nàng


ai đâu biết, em mệt nhòai vì đâu?


mệt nhòai vì "Hong Tóc" hòai chưa khô ...




Tỏa hương





KHI THỜI GIAN TRÔI QUA


Mỗi năm tới độ xuân đào


Nàng xuân mỗi giáng lòng người ngẩn ngơ


Thời gian đã bỏ quá nhiều


Nếu không em đã trở thành tiên xuân


Tỏa hương thơm ngát đất trời


Uổng chi một cõi kiếp người buồn ơi...



Hương tỏa tóc mây đầy mộng mị

Bỗng thèm khát cháy một bờ môi...

Nàng hỡi... thiên thần hay ác quỷ

Cử về chiếm đoạt cả hồn tôi






Thanh xuân



phơi phới thanh xuân của đất trời

người từ cõi mộng bước vào tôi

bâng khuâng thơ ý chừng sũng ướt

là nét duyên tơ khéo cho đời






Ưng ửng hồng, hoa ở đỉnh đồi,


Vươn lên sừng sững núi song đôi,


Xa xa hun hút trời thăm thẳm,


Mơn mởn nhấp nhô nét tuyệt vời!


VT



MÙI HƯƠNG





Tựa dòng sông bề bộn phù sa


Nồng nàn sắc đỏ


Rì rào xanh lên những cánh đồng châu thổ


Bài hát không lời ám ảnh kiếp u mê





Bóng tối dạt xô


Ngày thắp lên đã đầy hương sắc


Những cơn gió ồ ạt tự vẫn


Giữa không gian đẫm ướt hương tình





Em thần tiên


Phả vào đời mùi hương huyền hoặc


Mát lành. Trinh nguyên


Những khứu giác khuyết tật hồi sinh


Nghe tình tí tách hoan ca...





Đời nở ra


Phồng lên bất tận


Trong lấp lánh và mê đắm hương tình!





LƯƠNG ĐÌNH KHOA







Em trở lại khu rừng thanh vắng


Gặp lại cội nguồn nguyên thuỷ ngàn xanh


Áp da thịt vào đá xưa mát lạnh


Thả hồn vào màu nắng thuỷ tinh





Một không gian hữu hạn

Ngập tràn màu của đêm

Hai nụ hoa căng nhựa

Chờ tia nắng đầu tiên...






Trăng non






Chuyện xưa kể
rằng ở một vương quốc nọ có một tên cướp khét tiếng giết
người không gớm tay, vào một đêm thu hắn lẻn vào hoàng cung với
ý định giết công chúa để cướp nữ trang và viên ngọc quý mà
nàng thường mang trên người. Trong ánh sáng mờ ảo chan hòa cùng
bóng tối của căn phòng, hắn đã rút gươm ra và nhẹ nhàng tiến
đến bên giường của công chúa…, khi thanh gươm đã vung lên và sẵn
sàng cắm phập xuống tim của nàng, thì ngay lúc đó áng mây vừa
tan nhường chỗ cho ánh trăng tỏa nhẹ xuống hoàng cung̣, qua ánh
sáng lung linh huyền ảo của trăng non, hắn thấy trước mắt mình
là một thân thể nõn nà kiều diễm của công chúa đang khỏa thân
và say sưa trong giấc điệp; dưới làn da trắng hồng của đôi bờ
bồng đảo là trái tim đang đập nhẹ theo từng nhịp thở trinh
nguyên… Lần đầu tiên trong cuộc đời ngang dọc, tên cướp đã sững
sờ đứng lặng yên trước vẻ đẹp thánh thiện của Tạo hóa, hắn
đã run tay không thể đâm gươm xuống ngực nàng, hắn đành phải âm
thầm rút lui vào bóng đêm…





Cái Đẹp mong
manh, nhỏ nhoi còn sót lại trong phần NGƯỜI của tên cướp đã
cảm hoá được và chiến thắng cái Ác cố hữu trong phần CON của
hắn. Đó là triết lý muôn đời của nghệ thuật, của lẽ sống,
qua câu chuyện mang đậm tính huyền thoại trên...






Vầng trăng non... khắc khoải nỗi lòng


Mỏi mòn thục nữ bóng người xa...


Trăng non... rồi lại trăng già


Mà chàng quân tử phương xa nơi nào?

Vầng trăng non... khuyết nỗi chờ...


Chờ ai em khuyết một bờ môi son


Bao giờ trăng lại vẹn tròn


Để nàng Thục Nữ được ôm Anh Hùng...

Trăng non... rồi sẽ trăng già


Trăng già nửa tháng lại là trăng non


Em nằm trông đợi héo mòn


Trăng đi trăng tới vẫn còn chờ anh!


Yêu anh chẳng tiếc ngày xanh...

Trăng... thoã ( )



tưởng rằng trăng sáng để cho đời

nào ngờ, có nguyệt để mà chơi!!!

tửu đồ bao kẻ, vờn trăng lẳng...

thi nhân muôn vẻ khóc với cười,

gió thoảng môi hôn, chừng như đã...

cạn hết cung Hằng phút lã lơi!

nhởn nhơ tàu lá, trong đêm vắng

nhún nhảy, phơi bày giữa biển khơi

vừa loáng sách đèn, giờ ra giậu

vắt vẻo tênh hênh... ngửa giữa trời

đò im chèo mái, trăng lay nhẹ

tìm bến im lìm... chút trăng chơi

thiên hạ ngủ say, nào ai biết

đêm nay, nguyệt tận rớt ven đồi...



chỉ còn ly nữa, chai cạn hết

ta vẫn say hoài, say mãi thôi!




Đầy dần trong anh


Bóng tối...


Chỉ ly rượu là không tối nổi


Sóng sánh vầng trăng...





Đêm rót tràn ly anh


Tình rót tình chung chiêng


Cạn hết cùng bóng tối


Giữa cô đơn lóng mình!





Em dịu dàng vầng trăng


Cuối trời không níu nổi


Anh một đời uống với


Bóng trăng chìm trong ly!




"Vầng trăng ai xẻ làm đôi"


Nửa ru đêm vắng, nửa bồi hồi em.





Trăng non sáng hình lưỡi liềm


Soi vào góc nhỏ ở miền quê ta


Gặp người con gái ngọc ngà


Bờ cong dát bạc mới là "Trăng non"...



Nguồn sống #1



Khát khao!!!

Dòng sữa e ấp cùng măng non

Nam nhân không yên lòng thổn thức

Le lói, mập mờ.... ý gì đây?






Ô kìa!... tuyệt quá... cái gì đây

Làm sao mơn mởn búp măng này

Thục Nữ tràn trề nguồn sống gọi

Si tình Quân tử mộng càng say...




Nhớ lại tuổi thơ ta

Ngày ta còn bé bỏng

Lớn dần lên nhờ bầu vú mẹ

Mà Người đã gom dần từ thuở còn xuân




Soi bóng



mờ ảo, ánh trăng đêm


in bóng dáng em nằm


lặng lẽ giữa màn đêm


cùng ngàn vì sao sáng

LẠNH



Đêm

Lạnh

Câu hát

Lạnh

Rơi

Nghiêng trên dòng sông



Dòng sông

lạnh

Giữa mênh mông

Lòng em

lạnh

Giữa căn phòng không anh!



LƯƠNG ĐÌNH KHOA








Chi song hành ngà ngọc


In bóng vào lòng ai


Xua màn đêm giá lạnh


Đánh thức một chồi xanh



Nét thanh xuân

Em ngồi khoe nét thanh xuân


Thịt da nhễ nhại trắng ngần ngát hương


Dầy dầy một Hỏa diệm sơn


Ước gì... tôi ước được... mơn... man bức hình!?



Trăng ơi trăng: Đất cằn tươi tắn lại

Thoả sức Xuân, thanh khiết biển cúc lài

Côn trùng kêu rên hợp âm tuyệt kỷ,

Thời khắc giao hoà: Triết lý Tụng Ca






Em ngồi khoe nét thanh xuân


Thịt da nhễ nhại trắng ngần ngát hương


Dầy dầy một Hỏa diệm sơn


Ước gì... tôi ước được... mơn... tóc nàng!?






Đồi trinh nữ



Quằn quại giữa màn đêm


thăng trầm cùng sóng gió


hơi lạnh se sắt em


mệt nhòai em thiếp giấc



Gởi hương cho gió








Em là người xa lạ
đã tìm đến tôi, với giọng rụt rè qua điện thoại, em nói loanh quanh, xa
gần rồi nhờ tôi chụp cho một số ảnh “lưu niệm nghệ thuật”. Sau một
thoáng ngỡ ngàng, nhưng rồi tôi lờ mờ hiểu ý em và hẹn gặp em tại một
quán café…





Tôi im lặng ngồi
nhìn những sợi nắng chiều đang lung linh đùa nghịch trên từng lọn tóc
nhỏ và chốc chốc lại hắt nhẹ lên khuôn mặt thanh tú của em… Và lắng nghe
em kể câu chuyện riêng tư với một tâm trạng buồn. Qua câu chuyện, tự
dưng tôi chợt nghĩ đến bài thơ “
Gửi hương cho gió“ của Xuân Diệu và thân phận của một người con gái, nhưng chưa biết cách nào để diễn đạt bằng ngôn ngữ của nhiếp ảnh…





Đêm về khó ngủ,
vì cứ nghĩ mãi về câu chuyện buồn của em và ngồi bật dậy phác thảo trong
sổ tay những ý tưởng cho buổi chụp hôm sau…





Sau một loạt bấm
máy tôi vẫn chưa ưng ý, trong phút nghỉ giải lao, tình cờ em vén tóc hất
ra sau. Trong khoảnh khắc đó tôi đã bật ra ý tưởng để thể hiện cho tác
phẩm này…



Tảo khởi


Khai môn hồng diệp ngữ


Lập hạ tất quang huy


Hà vi oanh bất tiếu


Dạ vũ thuỷ thấp y?!





Tạm dịch:


Mở cửa lá hoa gọi


Lập hạ tưới nắng mới


Sao không thấy oanh ca


Đêm qua mưa ướt áo?!



MIÊN MAN MÙA TẰM





Nghiêng xuống một buổi chiều


Hoàng hôn màu đồng thoại


Cháy rụi hết xiêm y





Ấp vào ngực từng thân tằm nhễ nhại


Căng lên nõn nà, óng mượt đường tơ


Hiến dâng mê đắm


Lá dâu tôi xanh sắc dại khờ...





Gõ cửa - hỏi nhỏ


Này thương yêu đã thức dậy chưa?


Thức dậy mà không toan tính


Mặc định


Từng vòng quay...





Đốt hết tình đêm nay


Lá dâu mùa mướt mát


Vũ điệu tằm cuồng nhiệt


Đảo điên


Cho đời kết tinh


Tình kết tinh


Ngàn tơ lòng buộc vào thời gian


Sáng lên


Những mùa tằm miên man


Miên man...





LƯƠNG ĐÌNH KHOA






Ánh trăng



Mộng đem trăng tới dát vào em


Trong một đêm xuân gió động rèm


Nỗi nhớ căng tròn trên Đảo vắng


Niềm thương ngun ngút dưới Biển đêm





Đã mấy xuân rồi không có nhau?!


Thời gian trôi mãi, mắt em sầu


Trăng đến, trăng đi, mà em vẫn...


Em vẫn chờ anh trong đớn đau...!





Đêm nay... gờn gợn... đêm xuân quá


Nhễ nhại trăng vờn trên thịt da


Chàng hỡi, nhớ chàng..., chi nhớ lạ


Cháy bỏng trong em, muốn vỡ òa...



BÌNH YÊN





Lòng vẫn thế, và bình yên đến thế…


Phố chảy dài những giấc mơ đêm


Trăng đổ mộng ngập hồn – trăng con gái


Trái tim yêu trinh trắng rớt bên thềm.





Mùa thầm thì tiếng tình nhân thổn thức


Gió ru tình lênh láng mướt hương xanh


Em chập chờn thần tiên ẩn hiện


Để bình yên thơm những giấc mộng tình!













Như cánh Vạc bay...

Như cánh vạc bay



Chỉ là những bông đùa


Dẫu là cơn gió thoảng,


Dẫu tâm viên ý mã


Trên bước đường lưu lạc


Sợi dây lòng đã đứt


Những mảnh vỡ thân đàn...


Ôi thôi ....!!!


Bá Nha - Tử Kỳ ôi!!!


Sự đời có mông lung???


Đâu tri kỷ, tri âm?


Đâu kỳ phùng, địch thủ?


Đâu lợi danh hão huyền?





"THẾ GIAN ĐÔ THỊ GIẢ"


Quy nguyên tọa lạc thiền


Tìm về trong thức giác


Thấy bóng dáng mình bay


Như điểu hạc chao nghiêng


Qua miên trường tiên cảnh


Ơi anh nhi hồn tôi


Trở về miền viên giác


Vui trong khúc quy nguyên



Hoa nắng

Hoa nắng


Với tôi, mỗi bức ảnh là cả một kỷ niệm sâu sắc về thời khắc, lương duyên để bắt được “nó”.



Ấy là một chuyến
đi dài mệt mỏi lên vùng cát, nắng, gió ở miền Trung để tìm một không
gian thích hợp cho ý tưởng. Vừa nhận phòng cho người mẫu, tôi bỗng sựng
người, ngây mặt ngồi bệt xuống sàn nhà ngẫm nghĩ. Em ngạc nhiên, thúc
giục tôi “Sao anh kêu mệt mà không về phòng nghỉ ngơi lấy sức?”. Tôi
“suỵt” khẽ, tiếp tục ngắm nghía, nghĩ ngợi rồi xắn tay áo, nhờ em giúp
tôi di chuyển đồ đạc trong phòng. Bởi vì tôi chợt nhìn thấy ánh nắng hắt
qua những khe tò vò, tạo thành những sợi nắng lung linh trên nền nhà
với một vẻ đẹp đầy hứa hẹn. Căng tấm phông che tủ, không gian của căn
phòng nhỏ buộc tôi phải thu người, nhoai tìm một góc bấm máy khá chật
hẹp. Tôi chỉ kịp chớp nhanh mấy tấm trước khi nắng chiều đang nhanh
xuống, thế là
“Hoa nắng” đã ra đời, nhanh và gọn như có ai đó đã dọn sẵn cho mình.



Che nghiêng mái tóc thề

Hoa nắng mơn đùi non

Đùa yêu gò bồng đảo

Tinh khôi tòa thiên nhiên

Long lanh chân thiện mỹ



Em ngồi tựa cửa ngóng trông ai,

Có phải chờ anh suốt ngày dài?

Sao anh đi mãi không về nữa

Bỏ lại mình em với nắng mai...


...Núi vẫn soi xoay miền nắng tỏa

rèm còn lay động chốn đơn côi

ngó lên chỉ súng cùng ông tướng

Đỉnh mảnh trăng treo dạ rối bời

Qúa đẹp và ý nghĩa !


"Ro rang trong ngoc trang nga,

Day day san duc mot toa thien nhien"

(Nguyen Du)


ÔM NẮNG VÀO LÒNG

Em ngồi đó

Tóc ửng đỏ

Nhờ hoa nắng

Đẹp lòng em

Em ngồi đó

Ôm hoa nắng

Người im lặng

Mộng đẹp thay

Nhật hoa

Tảo tảo nhật dĩ suy

Tân phẩm bằng quang huy

Nhân lập dữ cử động

Dạ dạ giảm tinh khi



Tạm dịch:



Hoa nắng

Sáng nào trời cũng thổi

Lửa nắng sấy người mới

Em khô dần động cựa

Tối tối rỗng ruột tôi

GIẤC MƠ TRƯA



Nhè nhẹ nhé, tiếng bước chân

Cho em thiêm thiếp chìm dần cõi mơ…

Mỏng mảnh sắc nắng ban trưa

Anh như cổ tích em vừa đọc xong!

Gió khe khẽ lén len phòng

Thổi tung một giấc mơ nồng tuổi yêu



LƯƠNG ĐÌNH KHOA

Em đem hong cặp vú đào

Ban mai trong trắng lọt vào khảm hoa

Đường cong ánh ngọc ánh ngà

Làm say màu nắng thật thà em ơi
Tôi chẳng thể nào vướng vào trần gian được nữa

Có lẽ nào Chúa lại cho tôi được chết tới hai lần

Tôi yêu vầng sáng tôi yêu cả quầng tối

Tôi yêu cả chỗ cong và tôi yêu chỗ rối


Tôi nấc lên khi em quì sám hối

TYôi dòm trộm khi Chúa tạo ra Em

Tôi yêu em trong qúa trình chế tạo

Tôi hôn em mỗi bận Chúa phơi em

Tôi yêu em tôi ngồi canh vũ trụ

Tôi ôm em chạy trốn bão mặt trời

Tôi xoa em để làn da mịn mát

Tôi kí sổ nợ Chúa bốn nhân tố

Tôi móc tim lấy nhân tố thứ năm

Tôi hoá thân trao cho em sự sống

Tôi không ngờ mọi hỗn loạn từ em.,
Lời của biển

Den bao gio anh duoc dung cung em

Truoc bien lon cuoc doi thuong cam ay

Dem gio tro bao lan con song day

Dau chan nao tren cat trang mien man

Biển vẫn vậy - ngàn năm khao khát

Sóng gầm gào - đầu bạc vì ai...

Ngày đêm thao thức miệt mài

Em như gần quá, vỗ hoài vẫn xa...

Hải thoại

Mĩ nữ tử ngạn nhân cô độc

Thạch vô hồn tự tả thành tâm

Hư dữ thực hạ lai miên mộng

Hải nhiệt hàm ba động phục sinh



Tạm dịch:



Lời của Biển

Em nằm chết trên bờ người cô độc

Đá vô hồn tự đập vỡ thành tim

Hư và Thực: Hè về chợp giấc

Biển cuống cuồng hô sóng cứu sinh



BIỂN KHÓC



Đã khi nào nghe biển khóc chưa em?

Thổn thức đêm trăng tàn rơi giọt bạc…

Biển khóc nhớ gót chân hồng trên cát

Của người em xa khuất phía trời xa…

Mặn môi anh giọt mắt biển nhạt nhoà…



LƯƠNG ĐÌNH KHOA

VỚI BIỂN



Hôn đi, ơi biển đa tình

Dịu dàng con sóng trở mình mơn man…

Đừng hôn với những tính toan

Cuồn cuộn giông tố nhần chìm tim yêu!



LƯƠNG ĐÌNH KHOA



Em là nguồn ngọn gió Xuân

Dịu êm trong sáng bao lần chợt qua

Thổi rung vạt nắng rừng già

Lá xao run rẩy như là đang xoan

Tiếng biển gọi

Sóng tan trắng xoá

Em đam mê hồn đá bến bờ

Chở che em nguyên vẹn giấc mơ...



Khát vọng
Khát Vọng
KHÁT VỌNG HÌNH HÀI

Sự sống vô cùng

Khát vọng cồn cào

Hình hài vươn dậy

Chí người trần gian

Sự sống vô cùng

Trái tim rạo rực

Hình hài vươn dậy

Biến mình thành tiên

Sự sống vô cùng

Thân đầy lửa đỏ

Lao vào biển sống

Cứu rỗi trần gian

Dáng Xuân



em là tất cả của muôn hoa

là hương trời đất tiết giao hoà

em cười môi nở hoa trong nắng

ta sủng ướt rồi nét thi ca

nhởn nhơ đàn bướm đùa tung cánh

run rẩy hồn ai, nét bút nhoà

phải chăng lộc biếc trong ai đó

hay đã đâm chồi nở trong ta…
GỌI ANH



Về thôi, ngày đã khép rồi

Hoàng hôn tan phía sao trời nghiêng đêm

Căn phòng lửa ấm đã nhen

Chăn thơm mùi nắng, gối mềm hương xưa...



Về đi, giấu nắng vào mưa

Vùi quên vào nhớ cho vừa lòng nhau

Lại yêu, hơn phút ban đầu

Cho tan đi những niềm đau dại khờ!

Trăng trời thôi kiếp bơ vơ,

Dừng chân quán gió tím bờ môi trinh!



Về đây, đầy những ân tình

Làm sao dối được lòng mình... Người ơi!



LƯƠNG ĐÌNH KHOA
Đang vươn tới phía xa không tưởng

Đến tận cùng khát vọng trong em

Ngùn ngụt cháy lửa tình nguyên thuỷ

Ấm mặt đất lành trỗi dậy những mầm xanh
Huyền thoại Venus





Huyền thoại Venus


Để có được “
Huyền thoại Venus”,
tôi phải chụp lui chụp tới đến ba lần… Thực ra chẳng có gì phải cầu kỳ
đến thế, nhưng vì dạo ấy (1993) chụp ảnh khoả thân là một điều gì đấy
“nghiêm trọng” lắm.




Em và tôi phải
nhiều lần hẹn hò mới có một dịp thuận tiện, nhưng sau hai lần chụp mà
vẫn chưa thành công, phần vì máy móc, ống kính, đèn đóm, phông màn đều
thuộc loại “dã chiến” nên không thể kiểm soát được nguồn sáng như ý
mình; phần vì kinh nghiệm tay nghề còn non trẻ.




Nơi chụp là một
căn phòng nhỏ nóng bức, đồ đạc bày ngổn ngang phải dọn dẹp trước khi
chụp, trên tường đóng sẵn 2 cây đinh, tấm vải đen được móc lên và trải
dài xuống đất để làm phông. Bóng đèn tròn 200 watt với cái choá đèn tự
chế, kết hợp với đèn slave có phủ tấm giấy bóng kiếng màu cam để tạo một
cảm giác huyền ảo… Trong điều kiện khó khăn như thế, nhưng chúng tôi
vẫn say sưa sáng tác.




Lần chụp cuối, em
tạo dáng mãi vẫn chưa đúng ý, tôi bước đến chạm những ngón tay vào vai
để xoay nhẹ người em. Em rùng mình, né người thảng thốt:
“Đừng đụng vào người em!”




Tôi hiểu nàng Vệ
Nữ trinh nguyên đã hoá thân vào em và vì quá yêu cái Đẹp, nên em đã vượt
qua những ngại ngùng, e thẹn của bản năng tự nhiên để cùng tôi đến với
cái Đẹp và mang cái Đẹp đó dâng tặng cho Đời.




Đã mười bốn năm trôi qua… Bây giờ em còn nhớ?

Cảm hứng:

trời ban nét đẹp như huyền thoại

ngơ ngẩn lòng tôi khi ngắm em

trời nghiêng, đất cúi, Tây Thi khóc

dù chết trăm lần nếu có em!
Em đẹp lắm linh hồn bé nhỏ

Dưới tay Phiên em đỏ tựa mặt trời
trọn vẹn một tấm thân

trắng ngần và thanh khiết

tràn lửa tình bất diệt

em nghiêng người làm dáng với nhân gian

mịn làm sao làn da lụa

uốn quanh những đường cong

em làm nhớ làm mong

làm ta thèm được nếm

vị tình nồng nơi em
VỊ THẦN SẮC ĐẸP

Vị thần uốn thân mình rực sáng

Ngự trị cùng sắc đẹp vô khuyết

Đôi tay nghiêng cong hỏi thế gian

Ở đây có những bao người

Còn ta ở đó một mình buồn hiu

Ta đẹp chỉ một mình ta biết

Nay ta muốn cả thế gian nhìn

Nét đẹp này lưu truyền muôn thuở

Cái đẹp này ta xin tặng thế gian...
Ngọc Nữ ca

Quân biệt nhân gian kỵ

Tự tu thân ngục tù

Xứ điểu đề thi nguyệt

Nam nhi lưu cán sa...



Tạm dịch:



Huyền thoại Venus

Nàng từ biệt thế giới đầy đố kỵ

Tự ép mình trong những bức tường tù

Nơi chim muông, thi ca và trăng lả...

Bao lụa là tặng sạch nam nhi
Hun hút gió loã lồ trên đại lộ

Đêm ỡm ờ bật tung cúc đam mê…

Mảnh trăng trời nhạt đi

Những sắc vàng cồn cào khao khát sống



Hàng cây mơ mọc những cánh tay dài đầm ấm

Ôm khăng khít ngọn – thân – cành, rễ quấn đến cùng tận đời nhau!

Những đôi nhân tình nhìn vào mắt sâu

Đêm chở che, thành ngôi nhà chung bao dung thân thiện

Thèm được làm đau nhau bằng dư thừa những nụ hôn lênh láng

Để hoài thai triệu triệu mặt trời!



Sõng sượt trên cỏ mềm đường khuya – Tôi

Ngọn gió loã lồ chồm lên lồng ngực

Vũ trụ sôi lên… Trăm nghìn thiên thạch vỡ vụn

Thấm hút đê mê, thắp thành sao an ủi bầu trời!



Bồng bềnh trôi…

Giác quan thứ sáu cựa mình khiến em cảm nhận được tôi

Và cởi áo thả lưới trên đường khuya tình tứ

Áo lụa mong manh đánh bật ngọn gió loã lồ, kéo tôi về bằng mùi hương em thầm kín

Đậm đặc tuổi Mười tám mát lành trinh nguyên



LƯƠNG ĐÌNH KHOA

Anh đã tìm cho em

Một phần tay thất lạc

Để em lành nguyên vẹn ước mơ

Và dâng đời vẻ đẹp thuở xa xưa
Đồng cỏ hoang






Đồng cỏ hoang
Cỏ hoa ghen tức?... Ừ ghen tức

gió nói điều chi ôm tóc hoài...

nắng vương vai nhẹ... ồ sao nhẹ

có vỡ hạt nào giữa thiên thai?
HƯƠNG CỎ

Trên đồng cỏ tỏa hương thơm ngát

Em đi mãi trên mộng đam mê

Em tỏa hương gởi gió bay về Mộng càng nhiều bước đi càng nặng

Nên bồi hồi em chợt dừng bước

Ta đứng nhìn dáng em gầy guộc

Mái tóc bồng bềnh theo gió bay

Tiếng côn trùng vi ve vẩy gọi

Cùng tiếng gió như khúc giao mùa

Cỏ miên man như lòng em bất tận

Ta đứng say nhìn đồng cỏ dại

Khi em về bóng vẫn còn đây...
da biet la vo tinh

sao long toi van nho

da biet la vo hinh

sao long toi xon xang



da biet la hu vo

sao em thuc den vay

da biet la nhu the

nhung noi nho menh mang



cam on anh nhieu lam

da cho doi them yeu

cam on em nhieu lam

dam hien than cho doi...
Lang thang làm chi em

Lau trắng bời trong gió

Dáng trần em bé nhỏ

Bao cạm bẫy rình mò

Cỏ lau sắc như dao

Cứa vào tim đau nhói

Một mình em trơ trọi

Tìm gì nơi ĐỒNG HOANG?
Dã thảo

Ngã thái bạch liên, quân tẩy thảo

Vạn dịch hoa cộng tân nhũ thuỷ

Nhật quang chiếu sắc hồng bất cập

Cuồng phong thanh tự kỷ khinh suy.



Đồng cỏ hoang

Người ta đi hái sen, em tắm cỏ

Vạn đoá hoa trắng xoá bọt sữa mới

Nắng vụng về hơ thân ngà bối rối

Gió ngậm ngùi se sẽ nổi cuồng si
Lướt qua đồng cỏ bóng dáng em

Thân hình thon thả trắng như ngọc

Bông cỏ vô tình chạm ngọc quý

Làm anh mê mẩn cả tâm hồn.


Em về qua lối heo may

Thu ru xao xuyến rơi đầy tóc thơm

Ngập ngừng vạt nắng bên sông

Sóng đa tình nhớ… Hôn thầm môi yêu

Nghiêng vai rụng ánh trăng chiều

Bâng khuâng tôi hứng một điều vu vơ…



Em về trên lối mưa xưa

Nồng nàn cỏ nhớ hương mùa thanh tân

Hoa sim tim tím giật mình

Ai mang sắc tím chung tình trao em?



Còn tôi đứng ngóng trong đêm

Khát khao trao hết dịu dàng tim yêu!



LƯƠNG ĐÌNH KHOA
KHI GIÓ MÙA NGÂN KHÚC



Khi gió mùa ngân khúc

Em hoá diều bay xa

Lẻ loi tôi - sợi chỉ

Níu kéo chiều đừng qua



Ngày trôi trong ngấn mắt

Mây bạc lời ái ân

Ta như hai chiếc lá

Cùng cây chẳng cùng cành



Gió ngân lên da diết

Lạnh buốt mặt trời rơi

Con chim tìm khát ấm

Ngậm giọt chiều chơi vơi…



Đêm vừa ra vừa ngủ

Em vừa gần vừa xa

Vầng trăng hoen mắt ướt

Trôi vào tôi nhạt nhoà!



Nghe gió mùa ngân khúc

Giục tình vào bao la…



LƯƠNG ĐÌNH KHOA

Bức họa





Bức họa



Câu chuyện cách đây đã lâu lắm rồi, mà cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ mãi…



Khi đi qua một
cánh rừng hoang vắng, chúng tôi phát hiện ra một vũng nước cạn trong
vắt, bóng cây và mây trời in lên mặt nước lung linh như bức tranh vẽ.
Tôi loay hoay mãi với ý tưởng tạo dáng, tạo hình rồi nhờ em bước xuống…
Khoảng chừng 20 phút sau, tôi thấy hình như em có điều gì đó bất ổn, cứ
xoay trở hoài mà không chịu ngồi yên, hỏi thì em không nói.




Lát sau, trên
người người em lấm tấm nhiều vết đỏ và rất ngứa ngáy, khó chịu. Hóa ra
là vì trong vũng nước thoảng nhìn rất sạch đó có nhiều lá mục từ đầu
nguồn đã phân hủy lâu năm, trong nước có nhiều vi khuẩn. Tôi say sưa bấm
máy mà không để ý, còn em đã biết sớm nhưng đã cố cắn răng chịu đựng
cho đến khi chụp xong…




Và tác phẩm

Bức họa” đã ra đời như thế.




Bây giờ ngồi viết
những giòng này mà lòng tôi cứ dâng tràn niềm xót xa, hối hận… Em đang ở
một phương trời xa xăm nào đó có còn nhớ chuyện năm xưa?


Hồn bay bỗng trên tầm thời đại

Tâm tình như gió thẳm đại ngàn

Cõi nhân gian anh tìm thấy được nàng

Trong khoảnh khắc - nàng trở thành bất tử
KHUÔN MẶT TÌNH YÊU



Đưa tay quệt những đường ngang dọc

Từng mảng màu loang mãi… Lẫn trong nhau

Em run người. Em thẫn thờ… Bật khóc,

Vẽ sao được khuôn mặt tình yêu?



Tháng năm dài ta vẫn đi qua nhau

Như những mảng màu dọc ngang mà em đã vẽ

Những điểm mình gặp nhau nhiều thế

Sao không dừng lại, vẫn cứ đi qua?



Mỗi mảng màu loang về một phía xa

Để lửng lơ vô hình một khoảng trống…

Khoảng trống đơn côi mang hình ảo vọng

Và dưới tận cùng

Là khuôn mặt tình yêu!



LƯƠNG ĐÌNH KHOA



Em nguyên hình vào nền tranh đất mẹ

Thác tóc buông trên suối đá trong ngần

Em uyển chuyển kiêu sa thăm thẳm

Nét cọ đời thiên bẩm khắc hoạ em



Xuân thì





Xuân thì

XUÂN THÌ

Xuân thì em hơ hớ

Như sen hồng chớm nở

Xuân xanh em hong tơ

Mùa vui theo cơn gió

Em vui đùa cọng cỏ

Anh vừa về trong mơ



SPRING TIME

YOU WERE IN THE PRIME OF FRESH YOUTH

LIKE A PINK LOTUS IN A HALF BLOSSOM

YOU HAYED COCOON SILK IN THE GREEN SPRING

THE HAPPY HAVEST PLAYED WITH A WIND

YOU PLAY CHEERFULLY WITH THE GRASS

THE BELOVED LOVER SUDDENLY CAME BACK IN THE DREAM.


Xuân Thì ư ?

-Mùa Xuân gì nhỉ

Nụ măng đâm thủng hết yếm khăn

Dựng luỹ thép bằng song hàm túc, thủ

Ngăn mặt trời- Cuồng Dã Adam ??

Bầu ngực trần

Nụ hoa trỗi dậy

Mùa Xuân tuyệt vời vĩnh cửu trong ta

----

* Thơ làm theo luật haiku của Nhật Bản

Ba người



Trốn sau bức tranh kia

Một người đang đau khổ

Ai ngắm bức tranh - Kìa !

Một người đầy bão tố.


Vô đề






Vô đề

Tôi như cái giá
đỡ đèn cầy ốm yếu, nhỏ bé trong ảnh, bao lâu nay vẫn đốt đuốc đi tìm cái
Đẹp vĩnh hằng, bí ẩn của những đường cong mà Tạo Hóa đã ban cho người
phụ nữ...




Và khi gặp được,
tôi lại ngây ngô, đứng sững sờ ngắm vẻ Đẹp ấy như nhà thám hiểm đang
chiêm ngưỡng những pho tượng kỳ bí liêu trai trong những hang động xa
xưa, huyền thoại...

Đối diện lòng mình lúc nửa đêm

Gió xuân thoang thoảng... nhẹ lay rèm

Tay chợt ôm ghì... kìm dông bão

Nến có đôi... mà anh xa em...
SINH NHẬT TÌNH YÊU



Tôi vẫn dậy sớm hơn

Cho một ngày đặc biệt…

Dù giờ người xa lắc

Và lòng đã đổi thay!



Ngơ ngẩn vạt gió lay

Ngỡ người về bất chợt…

Nắng hong vàng nuối tiếc

Xuống phố tìm bàn chân.



Tôi với đêm lặng nhìn

Ngọn nến hồng không tắt

Người ơi, ngày sinh nhật

Thắp thầm một niềm tin



LƯƠNG ĐÌNH KHOA


MỘT MÌNH



Luênh loang sắc lửa hồng

Ngọn nến nhớ ai

Đốt lòng mòn mỏi,

Cháy lòng chờ đợi!

Con đường hút xa…

Người đi không về.



Đêm,

Sau những cuộc tình…

Với gió

Với mây,

Trăng tàn

Cô quạnh

Căn buồng

Hoang lạnh

Mơ…



Mưa

Len vào nỗi nhớ

Buốt giá tim đêm!

Đêm

Tự tình

Thiếu phụ

Một mình!



Con đường hút xa

Người đi không về,

Đêm dài lê thê…



LƯƠNG ĐÌNH KHOA

NẾN



Hao gầy từng giọt đêm sâu

Thắp lên ngọn lửa chờ nhau tháng ngày…



Giấc mơ mỏng mảnh gió lay

Ngỡ vô tình để mắt cay nỗi niềm!



Âm thầm lại sáng ấm lên,

Niềm tin dai dẳng bên thềm chờ nhau!



Có người ngồi suốt đêm thâu

Đếm từng giọt nến nhỏ đau hồn mình!



Lênh đênh ơi một cái tình,

Cô đơn bóng nến chênh vênh nỗi đời!



LƯƠNG ĐÌNH KHOA
Trái cấm






Trái cấm
Nhật thực (hoặc Trái Cấm)

Khi vầng trăng đi vào đĩa mặt trời

Nhân gian huyên náo khắp tây đông

Khi ăn nằm xin người thận trọng:

Chớ nuốt hạt hay cắn nhằm cuống ?!
Trái cấm là trái ngon

Nên oằn lưng ra gánh

Dẫu ăn rồi bị oánh

Có đau cũng đành lòng...
Trái cấm nặng lắm sao?

Mà oằn lưng gánh vậy

Ôi... biết là cấm đấy!

Mà mấy ai cầm lòng...
ĐÊM TÂN HÔN



Sóng dội xuống – điên cuồng như bão nổi

Đêm ngọc ngà sau tấm áo nhung đen

Cởi lời yêu ủ thầm trong cơn khát

Cho đêm hoa - khoảnh khắc ấy dậy tình!



Mắt môi mềm thơm hương mùa dịu ngọt

Trái chín căng bổi hổi phút xuân về

Mơn man lá, trăng phơi mình dâng hiến

Gió lần tìm – ve vuốt miền đê mê…



Lướt ngang trời vệt huy hoàng loà chói

Vũ trụ thăng hoa ném sao chổi xẹt dài…

Rồi trả lại không gian màu yên tĩnh

Dư âm còn hồng cháy phía ngày mai…



LƯƠNG ĐÌNH KHOA

TRÁI TÌNH



Nức lòng tràn ngập gió ơi,

Trái tình nó chín giữa trờì yêu đương

Thăng hoa dồn dập mùa buông

Dâng lên mềm mại những đường cong đêm

Hít hà ngà ngọc thân trăng

Bóc ra từng múi tình vàng… Lịm đi!



Ngọt đời mỗi trái tình si

Chín đêm nưng nức, đầm đìa khát khao!



LƯƠNG ĐÌNH KHOA



Tuổi xuân thật là đep

sao lại không lưu giữ

để nó qua mất rồi

ta lại nhớ khôn nguôi...

Cả thân hình bốc lửa

Trái cấm đỏ đợi chờ

Đằm vòng eo thương nhớ

Những đêm dài trăng treo
Trái cấm





Trái cấm
"Trái cấm" nhưng nhìn chẳng cấm chút nào!
Nhật thực (hoặc Trái Cấm)

Khi vầng trăng đi vào đĩa mặt trời

Nhân gian huyên náo khắp tây đông

Khi ăn nằm xin người thận trọng:

Chớ nuốt hạt hay cắn nhằm cuống ?!
Lung em nhu qua tao chin vang

De cho sang nang, chieu tan lung cong...
Trái cấm là trái ngon

Nên oằn lưng ra gánh

Dẫu ăn rồi bị oánh

Có đau cũng đành lòng...
Trái cấm nặng lắm sao?

Mà oằn lưng gánh vậy

Ôi... biết là cấm đấy!

Mà mấy ai cầm lòng...
ĐÊM TÂN HÔN



Sóng dội xuống – điên cuồng như bão nổi

Đêm ngọc ngà sau tấm áo nhung đen

Cởi lời yêu ủ thầm trong cơn khát

Cho đêm hoa - khoảnh khắc ấy dậy tình!



Mắt môi mềm thơm hương mùa dịu ngọt

Trái chín căng bổi hổi phút xuân về

Mơn man lá, trăng phơi mình dâng hiến

Gió lần tìm – ve vuốt miền đê mê…



Lướt ngang trời vệt huy hoàng loà chói

Vũ trụ thăng hoa ném sao chổi xẹt dài…

Rồi trả lại không gian màu yên tĩnh

Dư âm còn hồng cháy phía ngày mai…



LƯƠNG ĐÌNH KHOA

TRÁI TÌNH



Nức lòng tràn ngập gió ơi,

Trái tình nó chín giữa trờì yêu đương

Thăng hoa dồn dập mùa buông

Dâng lên mềm mại những đường cong đêm

Hít hà ngà ngọc thân trăng

Bóc ra từng múi tình vàng… Lịm đi!



Ngọt đời mỗi trái tình si

Chín đêm nưng nức, đầm đìa khát khao!



LƯƠNG ĐÌNH KHOA
Tuổi xuân thật là đep

sao lại không lưu giữ

để nó qua mất rồi

ta lại nhớ khôn nguôi...


Cả thân hình bốc lửa

Trái cấm đỏ đợi chờ

Đằm vòng eo thương nhớ

Những đêm dài trăng treo
Suối vắng #2




Suối vắng
Suối vắng - thân trần gội nắng mai

Bàn tay vuốt nhẹ tóc mây dài

Cỏ cây hoa lá ngời trong gió

Tiên cảnh mơ màng trong mắt ai...
Một nét đẹp Trinh Nguyên.

Rừng mơ






Rừng mơ
Ban mai hoa nở khắp rừng

Dường như không sánh được từng nét xuân

Ước gì thành bướm ong trần

Để mà được ngắm nét xuân rạng ngời
Rừng mơ... giữa chốn hoang sơ

Cỏ cây lặng ngắm... sững sờ nét xuân

Nàng Thơ lơi lả tần ngần

Nắng loang dát bạc thân trần lung linh.


Long lanh dáng ngọc rạng ngời

Thong dong nhìn đất, nhìn trời, nhìn mây

Một mình nằm ở nơi đây

Mà như tất cả đong đầy nắng xuân

Rừng mơ

Cô hái mơ...Đi...Rồi khuất bóng (*)


Rừng sơn ca chíu chít bỗng lặng câm


Hươu nai ban trưa đứng sững lại...


Suối nhà ta ngai ngái đơm hương.


..............


(*) Lời Ng Bính- Cô hái mơ
RỪNG XUÂN



Rừng xuân


Chim gọi bầy


Râm ran vòm lá…




Rừng xuân


Con bướm lạ


Say hương




Rừng xuân


Con suối trong


Lời yêu thương hát thầm




Rừng xuân


Anh gặp em


Ngỡ mùa rụng dưới gót chân son


Tình lên men


Say ngất!




LƯƠNG ĐÌNH KHOA
RỪNG MƠ

Mong mình được lạc vào rừng

Để mơ để mộng ngập ngừng suối reo

Nắng hoa rực rỡ núi đèo

Lòng ta tự hỏi giầu, nghèo vì đâu

****

SUỐI VẮNG 1

Giữa dòng suối trong vắt

In hình em ngọc ngà

Dưới vòm trời bao la

Cánh thuyền hoa ngơ ngác

****

SUỐI VẮNG 2

Suối tiên thơm mát mái đầu

Ban mai nắng toả muôn màu tinh khôi

Đường cong mềm mại em ơi

Đã làm bờ đá mòn rơi ngàn đời

Vừa như trước mặt ta đây

Vừa như vũ trụ nhuộm đầy ánh trăng

Sóng cồn

Sóng cồn

Sóng cứ cồn lên ào ạt xô bờ

Em cồn lên trong một ngày nổi gió


Lòng cồn lạ tựa ngàn trùng sóng vỗ


Vỗ mãi mà chẳng chạm được vào em...
Biển ở đó

Và em cũng ở đó

Sóng cứ vỗ bờ

Ồn ào và mạnh mẽ

Như tình em muốn gọi

Tỏa hương thơm

Vĩnh cửu

Trinh nguyên

Sóng làm nghiêng ngã đá ơi

Còn em hơn hớn lả lơi gọi trời


Ước gì làm giọt nắng rơi


Để làm chao đảo biển khơi ngàn lần














Bài đăng phổ biến từ blog này

Muốn

Chuyện lạ như thật?