Ra lệnh chặt mùa thu Hà NộiSự






Thơ Trần Mạnh Hảo


Không còn cây sẽ không còn Hà Nội
Sẽ không còn lãng mạn nhạc và thơ
Có chính quyền nào tàn sát cây đến vậy ?
Hủy diệt cây để thực hiện mưu đồ…

Sương mù tháng ba để tang cây Hà Nội
Sao nỡ nào treo cổ cả trời xanh
Vì trời cũng mang màu xanh cây có tội
Hà Nội đau đứt ruột mỗi thân cành

Đừng chặt mùa thu gió heo may sẽ chết
Mất vàng mười Hà Nội hết vàng rơi
Chẳng còn cây che trời giông sấm sét
Hà Nội sôi thành chảo lửa nung trời

Xin cứ việc chặt mùa thu cách mạng
Chặt bóng râm hết chỗ trẻ con chơi
Cứ việc bê tông hóa cả chính quyền, cả đảng
Chặt cây xanh thà chặt trụi hồn người…

Các cuộc chiến tranh còn thương cây Hà Nội
Và bão bùng không tàn sát cây xanh
Hãy cứu lấy những đường cây vô tội
Hà Nội nghìn năm đang bị phá tan tành…

Sài Gòn ngày 19-3-2015
T.M.H.














Xa Hà Nội ai chẳng nhớ mùa Thu
Nay về lại ngỡ mình bị lạc
Chốn xanh mát xưa, nay thành sa mạc
Nhớ tuổi thơ, giờ này ngơ ngác
Hỏi đâu ai, Hà Nội phố của ai
Nơi tôi sinh ra, tôi lớn thành người
Khoác ba lô đi vào khói đạn
Ai năm xưa đi mà không hẹn
Vẫn mơ hoài trở lại chốn tuổi thơ
Giờ về đây nhìn cảnh ai ngờ
Tan hoang màu xanh, hoang tàn kí ức
Hà Nội nay một màu trắng bạc
Màu bê tông phản rực nắng vàng
Xưa đến hè ve sầu hát vang
Nay tàn rồi ve đâu còn chỗ
Xưa chim chuyền cành bên cửa sổ
Nay hết rồi cửa sổ ngắm bê tông
Xưa ra đi ai nhớ về Hà Nội
Giớ Hà Nội đi rồi ai nhớ không!









Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn