Quà Valentine cho anh "bảo vệ" của em
Mùa tết năm ấy, em và anh cùng là sinh viên
làm thời vụ tết ở một nhà hàng Nhật, em là nhân viên phục vụ,
còn anh là bảo vệ. Chuyện chúng mình bắt đầu từ một sự cố...
Hôm ấy, tiếc của trời, em xin nhà bếp mang sushi
về. Lúc ra cổng nhà hàng, vẻ lúng túng của em đã không “qua
mặt” được anh bảo vệ có tiếng nguyên tắc. Dù cho các anh chị
bếp, phục vụ khác bênh vực em, anh vẫn bắt bẻ và yêu cầu em
viết biên bản vì theo quy định của nhà hàng thức ăn dư sẽ phải
bỏ đi, không được mang ra khỏi nhà hàng.
Tình yêu của chúng mình bắt đầu từ những cái nhìn vụng trộm về nhau. Ảnh: internet
Trông anh nghiêm khắc quá nên em sợ run cả người. Em
vốn làm việc nghiêm túc, chưa bao giờ có ý định làm những việc
đáng xấu hổ như thế. May mắn thay, cuối cùng anh đồng ý “tha”
cho em và đề nghị “không có lần thứ hai nha!”. Em rối rít cảm
ơn!
Từ hôm đó, em thường né ánh mắt anh, dè dặt trả
lời những câu hỏi của anh bởi em còn xấu hổ với chuyện cũ.
Nhưng lạ thay, lúc nào em nhìn về phía anh cũng bắt gặp ánh
mắt anh nhìn em, em bắt đầu cảm thấy bối rối với ánh mắt vừa
lạnh lùng xen lẫn trìu mến ấy.
Một hôm, đúng ca trực đêm của anh, lúc ra về, em
hỏi vài câu hỏi vô cảm đại loại: “Hôm nay trực đêm à, vất vả
nhỉ?”. Anh à ừ trả lời rồi vui vẻ chào tạm biệt. Chợt nhớ
trong túi có hộp sữa chưa kịp uống vì lúc chiều đến nhà hàng
trễ ca làm, em lén mang hộp sữa để ngay chiếc ghế anh hay ngồi.
Mấy hôm sau không thấy anh đến trực, tự dưng em
thấy hơi buồn. “Không lẽ, anh chàng đã say… hộp sữa mà mình tặng?” -
em vu vơ nghĩ một cách buồn cười như thế. Bởi chỉ còn ngày mai
thôi chúng mình đâu gặp nhau nữa phải không “đồng nghiệp ngắn
hạn” của em?
Ngày làm việc cuối cùng của em, anh bất chợt
xuất hiện, vẫn lạnh lùng và trìu mến, anh chào em và đi lướt
qua, thỉnh thoảng nhìn em phục vụ rồi lại vờ lơ đi khi bắt gặp
ánh mắt của em. Cuối buổi hôm ấy, chúng mình có vài phút trò
chuyện về quê hương, học hành, sở thích. Kết thúc câu chuyện,
anh tặng em một miếng sôcôla hình đồng tiền vàng - hôm ấy là
trước thềm Valentine 14-2. Và như thế, câu chuyện tình yêu của
chúng mình bắt đầu…
***
Từ ngày ấy chúng mình bên nhau. Ảnh: internet
Từ ngày hôm ấy, chúng mình bắt đầu bên nhau, cùng
chia sẻ những khó khăn, vấp ngã và những niềm vui trong cuộc
sống. Những buổi chiều Sài Gòn mưa bất chợt, bàn tay ấm áp của
anh đưa em qua những con đường, anh lo che chắn cho em mà quên mất
mình ướt hết nửa thân.
Những buổi hẹn hò, em không dẹp được những lo
lắng trong công việc và cuộc sống, anh tìm mọi cách khiến em
cười rạng rỡ mới chịu. Những buổi chiều hai đứa nhảy chân
sáo, đùa với sóng biển quê hương, em ước mong mình có đôi cánh
rộng, em sẽ sải cánh bay thẳng tít ngoài khơi rộng lớn kia, anh
ước trở thành con cá mập giữa biển khơi, chờ em mỏi cánh rơi
xuống biển, anh sẽ cắn đứt đôi cánh để em thôi bay nhảy và đưa
em ngao du khắp biển xa.
Ngày sinh nhật anh, anh xúc động ôm chầm lấy em
khi em vừa bê bánh kem vừa hát bài chúc mừng sinh nhật. Cũng lần
đầu tiên, anh ăn hết cái bánh kem mà không biết ngán.
Nhớ lễ tình nhân đầu tiên của hai đứa, anh tự
cắm lẵng hoa hình trái tim thật đẹp, anh cắm tới cắm lui cắm
xuôi cắm ngược, tiêu tốn đến bốn cục xốp, tay ửng đỏ và nhiều
vết xước vì gai hoa hồng. Hôm đó em mém giận anh vì trễ giờ
hẹn, nhưng khi nhận được lẵng hoa độc nhất vô nhị ấy, hạnh phúc
xâm chiếm hết lòng em rồi.
Tình yêu ngọt ngào quá đỗi mà phút mới yêu thì
thế giới như ngàn sao lấp lánh mời mọc chúng mình vào thiên
hà hạnh phúc. Anh khen em cười xinh xắn, anh nói em nhỏ bé quá
giữa dòng đời xô bạt, tạo hóa đã mang anh đến mà không thể là
ai khác phải bên cạnh và bảo vệ em. Chỉ thế thôi, lời tỏ
tình anh chưa bao giờ nói nhưng đôi tim đã như thề hẹn từ kiếp
nào.
Bao năm rồi, tình yêu chúng ta cứ dần lớn. Em vẫn
ngây ngô, hậu đậu, vụng về và trẻ con với anh. Anh vẫn bên em,
vừa là bạn, vừa là anh trai, vừa là người yêu. Có lúc em ích
kỷ lắm, mặc kệ cảm xúc của anh, thậm chí làm anh tổn thương vì
những giận hờn nhỏ nhặt. Nhìn anh buồn, lòng em cũng thắt
lại, nhưng vì tính con gái, em chẳng thèm đến ôm anh mà hòa
giải. Vậy mà anh vẫn bên em, vẫn yêu thương, chở che để em được
bình yên, hồn nhiên.
Mùa lễ tình nhân năm nay, em vắng anh dù đã hứa
sẽ dành cho anh thật nhiều bất ngờ. Hôm nay, phố xá đã rộn
ràng không khí chuẩn bị đón Valentine, em nhớ anh đến nao lòng.
Nhưng em sẽ không buồn bởi tuy xa cách, chúng mình vẫn đang hướng
về nhau, hướng về ngày hạnh phúc không còn xa. Mong sao ngày sau
và ngày sau nữa, chúng mình sẽ mãi giữ được hơi ấm của tình
yêu và sát cánh vượt qua những khó khăn, gian khó trong đời,
Nếu những dòng chữ yêu thương này may mắn được
đăng trên Tuổi Trẻ Online thì em biết thế nào anh cũng sẽ đọc được
và nhận ra em ngay. Đó sẽ là món quà Valentine ngọt ngào em chỉ
dành cho anh, và nhớ là không được đòi quà em nữa đấy!
Nhớ và yêu anh nhiều!
[ TTO]
Nhận xét