Em đừng sợ mùa đông
Tháng mười hai, rét muộn, em thích cuộn tròn trong chăn, đọc một cuốn tiểu thuyết tình yêu, nhâm nhi chút cà phê.
Lạnh quá, em không ghét mùa đông, em chỉ
ghét cái lạnh hững hờ nhấn em chìm trong nỗi cô đơn một ngày xám màu khi
em bước qua những con phố dài, khi em níu tay cầm trên những chiếc xe
bus thưa thớt, hay khi em ngang dọc ghé thăm chút ít kỉ niệm vương vấn
đâu đây. Em mặc áo khoác rất dày, một màu đỏ nồng nhiệt, nhưng gió vẫn
rít qua kẽ lòng em tê tái, giống như là vực dậy chút hoài nghi đã từ lâu
ngủ yên. Em thả tóc mun, nghe mối tơ vò cứ thêm bện chặt, từng chút
một.
Một buổi sáng bước xuống phố, cái lạnh thoắt cái đã khiến em run rẩy con tim. Ảnh: internet
Mùa đông đến với em có báo trước gì đâu.
Một buổi sáng bước xuống phố, cái lạnh thoắt cái đã khiến em run rẩy con
tim. Em khẽ rùng mình, mắt hanh hao dõi theo những ngón tay đan trên
con đường dài tưởng như bất tận, vờ như không thấy lòng mình giá buốt
dần, phả hơi ấm ít ỏi vào lòng bàn tay. Chẳng còn ai giằng lấy đôi tay
cớm lạnh ửng hồng này, nhét vào túi áo khoác dạ của minh cho em nữa đâu,
nhưng em cũng chẳng cho phép mình cảm thấy một chút tủi thân, vò mạnh
đôi bàn tay tê cứng. Lạnh, thật là lạnh.
Có những đêm mùa đông, em chẳng ngủ nổi,
ánh mắt quánh đặc như giọt cà phê, u ám nhìn ra bóng tối. Em mỉm cười tự
trào, bàn tay gạt đi dòng ấm đang lăn dài trên má. Rồi em ngây ngô lôi
điện thoại mình ra, soạn một tin nhắn vào những con số quen thuộc, “
Đừng khóc “. Điện thoại em chợt rung lên, “ Đừng khóc “. Em lại cười.
Thực ra, mùa đông cũng không đến mức quá
tồi tệ. Em mới ốm có hai lần, rồi thì cũng biết chăm chút cho sức khỏe
mình hơn, không ăn mặc phong phanh để người khác phải than phiền như
trước nữa. Đôi khi em cũng nhớ cái giọng càm ràm của người, nhưng em
mạnh mẽ hơn rồi, không cho phép mình bật khóc. Gió bấc tràn về, dòng
người thưa thớt, chẳng còn ai thấy em ánh mắt trống rỗng, bước đi vô
định trên con đường cây lá trụi khô. Hay là thi thoảng mưa lại giăng
mắc, em né đi cái tấp nập nhất thời, thong dong dạo chơi, cho đến khi
lạnh giá này át đi bao nhiêu suy nghĩ vướng mắc.
Em một mình bước giữa dòng người, tấp nập quá, em thấy cô đơn quá. Ảnh: internet
Em sợ mùa đông như sợ mất anh. Hay bởi em
mất anh, nên em sợ đông nhanh đến. Em sợ bản thân sẽ sớm tự cường đứng
dậy gạt đi những nỗi niềm xưa cũ, vẽ cho mình một lớp mặt nạ cười. Mà,
đúng là em đã tự vực mình như thế. Em chăm chút cho mình như anh từng
chăm chút cho em, em trưởng thành hơn, rồi dần dà, cũng chẳng thấy mùa
đông lạnh lẽo nữa. Khi cô đơn, hay nhớ anh, em vùi mình vào giấc ngủ, để
khi thức dậy, em sẽ lại buộc mình cảm thấy mọi chuyện đã ổn rồi. Vậy
thì, chỉ một mùa đông nữa thôi, em sẽ lãng quên anh mất.
Nhưng em còn sợ mùa đông, như sợ sẽ nhớ
tới anh. Em sẽ nhớ là, chúng ta đã từng nắm tay trên những con phố dài
lê thê, anh dúi tay em vào túi áo mình, hơi ấm này thật tuyệt. Em sẽ nhớ
là, anh luôn nhắn tin nhắc em mai trời trở lạnh, thúc giục em đi ngủ
sớm mỗi đêm. Rồi em sẽ nhớ anh, sao lại hay mắng mỏ em thế chứ, chỉ là
quên không mang khăn quàng cổ thôi mà, đâu thể ốm ngay được.
Mùa đông, tháng mười hai lại về rồi, gió
bấc cũng tràn xuống nhấn chìm thành phố trong hơi thở tê cóng của đất
trời. Em một mình bước giữa dòng người, tấp nập quá, em thấy cô đơn quá.
[Eva]
Nhận xét