Có phải mùa thu đang giấu anh?
Mùa vắt mình sang thu từ tốn mà cũng kiêu kì. Một sớm mai thức dậy thấy
nắng bớt nồng và gió cũng bớt ngột ngạt. Mưa rả rích đêm ngày mang theo
cái lạnh đầu mùa hiền dịu. Anh nghe thấy không, mùa thu đã về…
Anh có nghe tiếng thu chạm khẽ vào lòng
em, khi cùng anh rải từng bước chân dài trên phố… Anh có nghe thấy vị
ngọt lành của mùa thu; có nghe thấy những mênh mang của hương thu quyện
vào cơn gió nhỏ; có nghe thấy yêu thương khẽ gọi, quyện vào trái tim của
em, và của anh…
Có phải mùa thu giấu anh sau vạt nắng vàng
nhè nhẹ ngoài kia, để em kiếm tìm anh như đứa trẻ vừa lớn ngây ngô đi
tìm những ngày xưa cũ?
Có phải mùa thu giấu anh trong chớm lạnh
của sương mai, để em khoác vội tấm cardigan mỏng đượm mùi hi vọng dù
mong manh, đi tìm bàn tay anh, tìm một bàn tay sẽ mang cho em hơi ấm.
Có phải mùa thu giấu anh trong chút đượm
buồn của ngày sắp qua, để em chùng chình, ngẩn ngơ… muốn lắng lòng mình
để an yên trong thực tại.
Có phải mùa thu giấu anh trong ngọt ngào hương hoa sữa, để anh mê mải chạy theo mà bỏ quên em ở cuối con đường…
Có phải mùa thu giấu anh trong chính trái tim em?
Hương thu giờ là mùi của những nhớ thương,
là mùi hương chòng chành khi ngày vội qua mà nắng chưa kịp tắt. Vị thu
của em, giờ là vị bản tình ca ngọt ngào và sâu lắng, anh hát em nghe,
những rong ruổi phố dài, những tràng hoa sữa, những màu rêu phong…
Có phải mùa thu giấu anh trong chính trái tim em? Ảnh: internet
Mùa buồn ngủ quên như thiếu nữ đợi được
đánh thức bởi người tình trăm năm. Phố trốn mình trong thu, và em mãi
giấu anh trong tình yêu của một thời quá vãng. Rồi tự giấu mình trong kí
ức, trong hoài niệm chuyện xưa.
Anh nghe thấy không, tình về rồi đấy?
Tình chở thu về cho nắng kịp hanh hao…
Tình chở thu về cho cơn gió kịp chênh chao… Tình chở em về, để tìm lại
anh… Tình chở em về, nghe mình mỏng manh…
Hà Nội mùa này, mùa tháng Chín chỉ vừa kịp chạm chân, mùa của những cơn gió ngủ mê bước vội chân đi lạc…
Và cũng là mùa, em chợt mất anh.
Thu trả cho em những giọt nước mắt buồn,
những kỉ niệm nguyên vẹn hình hài khi anh bỏ em mà đi. Thu trả em những
khóe mi sầu mỗi đêm về cô đơn trong bóng tối. Thu trả em một mảnh tình
nhỏ, mảnh tình không trọn, vắng anh…
Em nghe mình hoang hoải trong từng giấc
mơ, nghe mình chênh vênh khi một mình xuống phố. Thu cuốn em vào mùa nhớ
vẩn vơ những điều xưa cũ… Thu bỏ em buồn vào khóe mắt có màu mưa…
Em lạc anh rồi, thu ơi. Em mất anh rồi, thu ơi…
[TCTT]
Nhận xét