Thương một đời hồng nhan
Anh bỗng thấy tim mình thắt lại. Thương một đời hồng nhan. Thương một cuộc tình đã mất.
Cô gái ấy có hai bím tóc thật xinh, có đôi
má lúng liếng hai lúm đồng tiền, có cách làm nũng khiến bao nhiêu trái
tim tan chảy... Ngày ấy, anh cũng là một trong những người trồng cây si
trước cửa phòng em ở ký túc xá. Anh cứ mong em bệnh để được nấu cháo,
mua thuốc, chép bài, giảng bài cho em...
Thương một đời hồng nhan. Thương một cuộc tình đã mất. Ảnh: internet
Cho đến một ngày nọ, khi tiếng loa của
phòng bảo vệ gọi tên em ra cổng “có người nhà đến tìm” thì cả đám con
trai bật dậy lao ra. Ai cũng nghĩ đó là cha mẹ hay anh chị của em ở quê
lên thăm. Thế nhưng, lần đó mọi người đã mừng hụt. Đến tìm em là một
người lính. Em giới thiệu đó là đồng đội của anh trai em. Đây là lần đầu
tiên em gặp mặt người ấy...
Chỉ là lần đầu tiên em gặp gỡ người ấy
nhưng anh có linh cảm rất lạ. Hình như đây mới chính là “đối thủ” của
mình. Mà đúng là như vậy thật. Từ đó, em thôi đùa vui với các bạn nam
trong lớp, thôi nhờ vả đón đưa, thôi làm nũng mỗi khi muốn nhờ ai đó
việc gì... Từ đó, đôi mắt vui tươi ngày nào bỗng sâu thăm thẳm một nỗi niềm xa vắng. Anh tự hỏi chẳng lẽ sét đánh là như vậy sao?
Từ đó cho đến lúc ra trường, chẳng có anh
trai nào đánh bại được đối thủ ở nơi xa lắc ấy. Cũng không ai thấy người
ấy xuất hiện lần thứ hai... “Bao giờ có tin vui nhớ báo cho các anh”.
Mọi người căn dặn em như thế. Em siết chặt tay từng người thay cho lời
cảm ơn những gì mọi người đã làm cho em suốt những năm tháng học trò.
Anh và mọi người đã chờ đợi, đã ngóng
mong. Thế mà tin đầu tiên nhận được sau bao nhiêu năm trời cách biệt là
“em vẫn ở một mình”. “Anh ấy hy sinh chỉ một ngày trước khi toàn bộ quân
tình nguyện về nước. Em vẫn ở vậy đến giờ”.
Anh bỗng thấy tim mình thắt lại. Thương
một đời hồng nhan. Thương một cuộc tình đã mất. Chỉ còn biết cầu mong
con tim em sẽ vui trở lại...
[ Starnews]
Nhận xét