Mơ ngày mai bình yên như lá
Bốn mùa – yêu nhất Đông. Kí ức không
đậm dấu, chỉ váng vất với những vệt ngang dọc của Thu vắt qua từng sợi
thời gian mỏng mảnh, chất chứa những bất thường vốn dĩ. Thi thoảng, mưa
giăng lá đổ kéo chút se sắt của những cơn gió mùa lao xao vương vất cái
lạnh… cũng thoả được phần nào cơn khát Đông. Ấy vậy mà vẫn chẳng thể yên
lòng với bí bách và khó chịu của chút hạ cuối mùa…
Và mùa thu năm nay dành cho những nâng niu và vụn vỡ, những nhắc nhớ không quên. Ảnh: internet
Nhưng có lẽ… khi con người ta đủ trải
nghiệm ở một quãng nhất định của đời người, kịp nhận ra những khắc dấu
trong từng tì vết của cuộc sống – mất mát, đong đầy, hạnh phúc và rời
xa, người ta mới thấu hết để rồi học cách trân trọng tất cả những xúc
cảm, nhận và mất trong từng giọt thời gian đọng lại qua đời. Và mùa thu
năm nay dành cho những nâng niu và vụn vỡ, những nhắc nhớ không quên…
Thu… những con phố Hà Nội nối dài tít tắp…
Ngày gió mùa về, bình minh xám bạc, hơi
thu lành lạnh chênh chao len lỏi trong từng thớ thịt, trong từng vân nỗi
nhớ. Vắt lên cổ chiếc khăn mỏng hờ vai, thu đôi vai bé lại chảy xuôi
trên phố… thấy mình bỗng chốc tan đi trong hư hao cuộc đời… và bé nhỏ…
và cần lắm một đôi bàn tay xiết lại… Nhưng…
Đời thì ngắn
Giấc mơ lại dài
Anh giấu đôi tay trước sự chờ đợi của em...
Những ngày mưa…cái vị nồng và mát của mưa
đầu thu dịu dàng vỗ về mảng kí ức loang lổ, thẫm đẫm mơ hồ, trốn chạy,
khắc khoải và đợi mong… Để rồi bung ra, ồ ạt, trôi miệt đi như những cơn
mưa chiều xối xả, cấp tập, đôi khi lại oà lên như đứa trẻ lên cơn hờn
khóc trong đêm thâu.
Vắt hết nước mưa, khứu giác được đánh thức bởi những vị không lẫn đi đâu được của mùa Thu…
Lá mùa này đang dần tìm về với cội. Ảnh: internet
Này nhé… là mùi của cốm Vòng xanh mềm gói
rất khéo trong những thân lá sen mượt mà. Một mùi thơm bình dị, hiền
hoà, chân chất. Dịu và thanh mát trong bát chè đường rắc lơ thơ những
hạt cốm rất nảy, thơm thơm ngọt sắc cùng vị chuối tiêu chín tới hay ngậy
lên từ những viên chả cốm vừa miệng trên mâm cơm.
… là mùi Ngọc Lan giăng giăng lối phố,
thênh thang mãi… Những khi trốn chạy một mình, chỉ kiếm tìm những góc
phố ấy, để được hít căng tràn lồng ngực thứ hương thanh lọc và giải
thoát. Nghĩ vu vơ, lại ước ao giá như có một bàn tay rộng để nắm chặt
tay mình lúc đó, ước được ôm cho yên lòng những đơn côi... Vẫn chỉ là
những giá như thôi…
… còn là mùi giấy bóng đủ màu của những
chiếc đèn lồng, đèn ông sao, kéo quân, đèn cá lạc lõng giữa mùi nhựa mới
của thứ đồ chơi Trung Quốc lóng lánh và sặc sỡ. Lại nhớ cái thời chỉ có
hạt bưởi phơi khô đem xâu thành chuỗi đốt cháy lách tách, treo cả 4 góc
sân thượng trên những dây phơi quần áo. Mùi hạt bưởi cháy thơm ròn cả
buổi tối Trung thu.
… và yêu lắm cả hương hoa sữa, hương cà phê sớm tinh khôi của ngày vội vã, hương ngâu những ngày rằm quyện trong mùi hương trầm thanh tịch…
Lá mùa này đang dần tìm về với cội. Có
chiếc rã rời mỏi mệt, có chiếc bình thản hững hờ, có cánh lá nhàu xô
trong mưa gió, cũng có những tấm lá cuộn lại trong hư vô để tìm về với
đất. Nhưng tất cả...cùng đều đi tìm về miền bình thản và vẹn nguyên,
giản đơn mà sống, bình yên mà sống... Có thể nhỏ nhoi lãng đãng nhưng
không tan biến... Và để rồi một ngày, những thân chồi mới tách mình vươn
lên từ những đượm buồn chắt chiu đã cũ...
"Mơ Em ngày mai bình yên như Lá..."
[Flickr]
Nhận xét