Em sẽ khác phải không anh?
Ngày nào đó gặp lại, mong rằng chúng ta sẽ khác. Nhưng đều phải thật hạnh phúc nhé, anh!
Sau ngày chúng ta chia tay, em hoàn toàn
không có chút ý niệm về thời gian cho tới khi giấc mơ đêm qua khiến em
choàng tỉnh giấc. Trong giấc mơ, em thấy anh trở lại, vòng tay ôm em
thật ấm và khẽ khàng nói: “Em à, anh đã về rồi đây!” Tưởng đâu nhung nhớ
đã biến thành nước mắt khiến vai áo anh ướt đẫm. Anh mỉm cười, hôn lên
đôi mắt em. Anh giữ yên tay em trong tay mình và bảo “Đừng lo, có anh ở
đây rồi!”. Đã bao tháng ngày rồi ta xa vắng nhau, đã bao mùa phượng rụng
xuống em không có anh bên cạnh.
Ngày nào đó gặp lại, mong rằng chúng ta sẽ khác nhưng phải thật hạnh phúc, anh nhé. Ảnh: internet
Nhớ những ngày xa xưa, lang thang trên con
phố, gom những cánh hoa lộc vừng rụng xuống xếp thành hình trái tim với
tên của hai đứa mình. Ngốc nghếch lắm anh nhỉ? Vậy mà anh cười hiền,
bảo yêu em nhiều lắm. Anh yêu em từ những điều rất nhỏ, những ngốc
nghếch bé bé mà anh bảo anh sẽ yêu đến suốt cuộc đời. Nhưng tình cảm đâu
phải thứ muốn là được. Anh đã buông tay em và đến bên một người khác.
Đã bao tháng ngày rồi em tưởng rằng nỗi nhớ
đã khô và lòng mình không còn mong ngóng anh nữa. Nhưng anh đã trở về,
trong giấc mơ đêm của em. Em tỉnh giấc, không gian xung quanh tĩnh mịch.
Em mở máy vi tính, Facebook của anh vẫn rộn rã tiếng cười và những lời
ngọt ngào âu yếm, của anh và bạn gái anh. Em hiểu rằng tất cả chỉ là một
cơn mơ và tệ hơn chỉ mình em chìm sâu trong cơn mơ đó.
Anh đã bước những bước thật xa, ra khỏi
cuộc đời em và nắm tay một người khác. Nhưng em vẫn ở đây, chìm sâu
trong những giấc mơ chờ anh quay lại. Mà điều đó, có bao giờ thành sự
thật đâu anh nhỉ?
Anh đã bước những bước thật xa, ra khỏi cuộc đời em và nắm tay một người khác. Ảnh: internetEm lau khô nước mắt trên má mình. Hành
động ấy đã bao lâu nay em phải tự làm một mình, như một người can đảm
khép chặt quá khứ sau lưng. Em nở nụ cười trước mọi người, không dám bộc
lộ những phần yếu đuối nhất, phần luôn chờ mong anh trở lại. Em nhắn
tin cho anh: “Rồi chúng ta sẽ trở lại như cũ, phải không anh?”
Em biết điều ấy khiến anh khó xử. Bởi trái
tim đã rẽ lối thật không có cách nào quay trở về. Anh nhắn tin điềm
đạm, và em biết anh cũng đang rất đau. “Mùa cũ, hãy để nó trôi xa em à.
Rồi em sẽ khác, chúng ta sẽ khác. Và anh luôn muốn em được vui”.
Em tắt điện thoại,
rồi nằm ra giường. Chợt muốn ra phố để mỉm cười với những người xa lạ,
để rộng lòng mình với những con người mới, để thật “khác” như anh đã
từng.
Rồi em sẽ khác, sẽ quên anh như quên một hồi ức buồn không đáng nhớ.
Rồi em sẽ khác, sẽ nhớ anh hoài trong giấc
mơ đêm, nhưng chỉ để nhớ và vững lòng bước về phía trước. Vì biết có
một người luôn mong em được vui, dẫu không thể ở bên em nữa.
Rồi em sẽ khác, sẽ yêu và được yêu.
Ở một góc nào đó xa vắng của thành phố
này, em thầm mong anh hạnh phúc. Ngày nào đó gặp lại, mong rằng chúng ta
sẽ khác. Nhưng đều phải thật hạnh phúc nhé, anh!
[Zing]
Nhận xét