Trên ngọn tình sầu


Giống như một cuộc chuyện trò thâm trầm giữa hai người bạn tâm giao, nói ít nhưng lại hiểu nhau thật nhiều. Đôi khi tôi tìm đến thơ để ru mình vào nỗi mênh mang của hoài niệm mà ngôn từ của thơ luôn đẹp và buồn tựa như lời của gió, mỏng mành dịu dàng như mưa. Có những buổi chiều mưa rơi như chiều hôm nay, lời thơ của Du Tử Lê lại trở về với tôi ngọt ngào và đằm thắm đến lạ lùng.
Trên ngọn tình sầuĐôi khi tôi tìm đến thơ để ru mình vào nỗi mênh mang của hoài niệm. Ảnh: internet
Hạnh phúc tôi hạnh phúc tôi
Từ những ngày con nước về
Ngoài trời mưa mau
Tay vuốt mặt không cùng
Tôi đang nghe Tuấn Ngọc hát Trên Ngọn Tình Sầu của Từ Công Phụng. Chậm rãi, thong thả buông rơi từng chữ bằng chất giọng trầm ấm của một người đàn ông từng trải. Như đã từng bước qua nỗi niềm của hạnh phúc đau khổ, quên lãng và tan tác rồi đến một giây phút nào đó khi thời gian và không gian được phong kín “từ mắt em ngắt tạnh” chỉ còn lại đâu đó phảng phất một mùi hương quen xa xưa “từ thưở định hôn người”.
Người trông ngóng hương đưa
Mùi mái tóc đêm mưa
Câu thơ đẹp quá. Là một điều gì đó mơ hồ tựa sương khói, ẩn hiện mà không thể nắm bắt được. Bao nhiêu thi nhân mặc khách đã trải lòng theo mưa nhưng có mấy ai dệt được những vần thơ êm ả như thế này. Tôi không biết Du Tử Lê viết về một ngày mưa ở nơi nào, khi nghe “Trên ngọn tình sầu” trong lòng tôi luôn hiện lên hình ảnh của bất cứ một nơi chốn góc phố nào đó ở Sài Gòn xưa cũ.
Trên ngọn tình sầuMưa Sài Gòn vừa quen vừa lạ. Ảnh: internet
Bạn có còn nhớ những cơn mưa tầm tã, kéo dài thâu đêm của Sài Gòn hay không? Trời mưa lạnh buốt, áo khoác rộng lùng thùng đi về trên những con đường có ánh đèn vàng hiu hắt nhạt nhòa trong mưa. Mưa Sài Gòn luôn làm ta ngơ ngẩn nhìn theo vạt nước sáng bay nghiêng trong gió rồi tạt vào môi lạnh buốt. Những con đường sáng chiều đi về quen lối, chỉ cần một cơn mưa rơi xuống lại thấy lòng xôn xao như mới vừa quen.
Nhớ lại cái thời một lũ con gái hay ngồi đong đưa trên khung cửa sổ lớp học vào giờ nghỉ trưa thơ thẩn nhìn ra ngoài phố. Ngôi trường xây từ thời Pháp nên các khung cửa sổ thật rộng và thoáng, đủ cho tầm nhìn lướt qua hàng me già bên đường có lũ chim sẻ rúc rích cả ngày. Vào những ngày mưa, thành phố như được phủ một lớp sương mờ bàng bạc lên cây lá, mái nhà cũ kỹ rêu xanh.
Chiều qua đó chân ai còn ríu rít âm thưa
Lời ai ru như mơ cho trời xuống thật gần
Chờ đợi một cơn mưa hay một điều gì đó rất mông lung khó tả. Đôi khi tự hỏi điều gì đã làm cho tôi lưu luyến mãi về những ngày mưa của Sài Gòn đến thế mà sao nhớ đến quay quắt, xót xa… Trong khoảnh khắc sâu lắng ấy, tôi luôn bắt gặp câu thơ của Du Tử Lê qua tiếng hát Tuấn Ngọc trầm bổng xao xác để âm thanh chạm vào một mùi hương thanh khiết khó phai, “mùi mái tóc đêm mưa”. Nỗi nhớ chao đảo theo mưa rơi xuống, nghiêng nghiêng tìm lại dĩ vãng trong từng lời thơ. Đẹp quá và cũng buồn quá.
Cứ ngỡ khi xa rồi sẽ thôi nhớ thương mộng mị mà sao ở giữa giây phút chuyển mùa lại để lòng mềm yếu theo hạt mưa rơi. “Sao khi không người ngoảnh mặt kiêu sa…” Sài Gòn ơi.
[Nguyên Tú My]

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn