Thay cho lời từ biệt


Cách đây vài năm, nhờ vào màng lưới internet mà tôi đã tìm ra được một số người bạn cũ. Khỏi phải kể lại niềm vui ngày đó như thế nào vì ít nhất bạn cũng đã có được một lần qua cùng tâm trạng như tôi. Nhớ tới câu nói đầy tính toán học cơ bản mà ai đó đã ví von khi họ nói về “tình bạn”.


Chia tay nhau đã mang nhiều tổn thương, nhưng nắm lại tay nhau sẽ có nhiều bất trắc. Ảnh: internet
Niềm vui chia đôi niềm vui nhân đôi, nỗi buồn chia đôi buồn vơi một nửa. Thế là bao cuộc họp mặt trên phone, email, chát chiếc… cứ nổ ra ầm ầm. Cũng nhờ vào đó đã có nhiều lúc tôi vui lắm, tuởng như đang bắt gặp lại được mình của những năm áo trắng. Bất ngờ, kỷ niệm như mớ hoa sóng vụt ào lên rực rỡ và chợt vỡ tan vào biển cả mênh mông. Ngày đó tôi cũng biết trước, cuộc vui nào cũng sẽ tàn nhưng sự lụi tàn này đến quá bất ngờ, phũ phàng đến độ tôi không thể nào hình dung được. Cái vui rực rỡ của ngày hội ngộ chưa kịp tan thì sự chia ly đã đến lạnh lùng như một lưỡi hái của tử thần. Những giận dỗi, ghen ghét, mặc cảm, đố kỵ… đã đến nhanh hơn những giọt nước mắt mừng vui chưa kịp khô đi. Những gáo nước lạnh lùng dập tắt lòng tin yêu vào con người, vào hai chữ “tình bạn”. Hình ảnh tôi đã được xem, lời nói thân thiết tôi cũng đã được nghe nhưng lấy gì để tôi có thể tìm lại được sự vô tư trong sáng của tình bạn đã bị mất đi?
Có người đã trở về với cát bụi. Có người lại mênh mang độc hành trên đường đời. Có người còn ở lại cố gắng níu giữ một chút gì để mong đem lại một nụ cười hay một chút niềm tin vào tình người để ít ra những kẻ bi lụy, đa cảm như tôi có nhìn thấy được chút tình mong manh nào đó không. Tôi đa tạ tấm chân tình ấy. Tình cảm của họ chân thành hơn tôi nhiều. Lòng tin của họ sâu sắc hơn tôi nhiều nên tôi đành âm thầm làm kẻ chặt cầu rút ván, trốn mình vào trong cái ốc đảo nhỏ hẹp này.
Chia tay nhau đã mang nhiều tổn thương, nhưng nắm lại tay nhau sẽ có nhiều bất trắc. Tôi đã từng được nắm những bàn tay tưởng sẽ cùng dắt díu nhau đi mãi trên miền ký ức học trò trong sáng ấy. Đến một ngày tỉnh giấc, tôi thấy mình bỗng một mình chênh vênh trên chiếc thuyền ký ức đi trở về bến thời gian. Chơi vơi giữa dòng đời mà tình người là con sóng phũ phàng đã đẩy tôi rời xa bến. Có nhiều bàn tay đã giúp tôi hàn gắn lại mảnh vỡ của con thuyền để tôi có thể tiếp tục cuộc hành trình. Tôi đơn độc đi tiếp trên con đường mà mình đã chọn. Cô đơn nhưng bình lặng. Đó là sự lựa chọn cuối cùng sau khi tôi hiểu ra rằng, thà quên đi chiếc gương đã vỡ, còn hơn cứ phải ngồi nhìn những mảnh vỡ không bao giờ hàn gắn lại được.
 
Vậy thì mảnh ký ức của tôi cứ ở lại mãi vào những năm xửa, năm xưa. Ảnh: internet
Tôi vốn yêu đạo lý của nhà Phật vì lòng từ bi hỉ xả của tôn giáo này. Tôi không mang nặng oán thù với người đã gây ra nỗi bận lòng cho tôi. Cứ tự an ủi mình xem như là một vận rủi trong đường đời. Nhưng tôi tránh con đường mà mình đã đi trước đây, sợ gặp phải người đã xô mình té. Như một đứa trẻ không bao giờ lớn. Tôi đã hồn nhiên đi trên con đường đầy hoa lá mà quên rằng rễ gai vẫn mọc đầy dưới chân mình. Đến khi vấp té, tôi mới chợt hiểu ra rằng mình cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ vụng về ngơ ngác, đặt quá nhiều niềm tin vào con người. Coi vậy mà tình người cũng mong manh ghê gớm. Mong manh vì người ta đã chạm vào nhau, tưởng chỉ là lớp vỏ trầy trụa bên ngoài nhưng mũi xoáy thì đau thấu ruột. Mong manh vì người ta đã vội sớm quên đi những lời nói gai góc đã làm tổn thương nhau. Trả treo, hơn thua lại từng lời từng chữ thì tôi không làm được nhưng bao nhiêu đêm là bấy nhiêu trăn trở, thất vọng não nề. Nước mắt là những điều nhìn thấy, còn những điều không nhìn thấy được thì sao? Tôi đã trải qua ngàn đêm như thế, như vậy bạn bảo tôi cứ tin, cứ yêu như những ngày xưa ấy thì làm sao tôi có thể làm được.
Vậy thì mảnh ký ức của tôi cứ ở lại mãi vào những năm xửa, năm xưa. Ngày ấy tôi và bạn còn trẻ lắm đã cùng chung một trường, cùng học một thầy, cùng nhìn cuộc đời bằng những đôi mắt trong veo. Để giữ cho mảnh ký ức ấy còn được trong sáng mãi, tôi xin được đóng chiếc hộp quá khứ này lại cho riêng tôi, cho những người mà tôi còn có thể gọi bằng tiếng bạn.
Cứ vậy nhé. Tạm biệt…
[Nguyên Tú My]

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn