Còn chút gì để nhớ
Đứng từ khung cửa rộng tôi có thể nhìn
qua được cánh rừng xanh đậm màu của lá đang ôm lấy những ngôi nhà trắng
nằm nghiêng nghiêng bên con sông lớn. Sông rộng và nước trong vắt một
bên là màu cỏ lá, một bên soi cả mây trời xanh ngắt chạy ngun ngút về
phía cuối trời.
Tôi thường ngồi nơi khung cửa sổ này và ngắm chiều rơi qua rặng cây bên kia sông. Ảnh: internet
Tôi thường ngồi nơi khung cửa sổ này và
ngắm chiều rơi qua rặng cây cao bên kia sông ấy rồi suy nghĩ mông lung.
Chiều êm ả trôi, đôi khi có gió thổi qua miên man một chút thì nắng lại
óng ả vàng thêm một chút bởi làn sóng nước lăn tăn phản chiếu dưới sông
rọi lên. Tôi yêu biết bao những buổi chiều như thế. Dường như bao nhiêu
bộn bề trắc trở của nếp sống thành thị đã được bỏ lại ở phía bên cánh
rừng kia, rồi khi bước qua được màu xanh của lá đó là một yên tĩnh êm ả
tuyệt vời.
Ấn tượng đầu tiên khi tôi đến nơi này và nhìn qua con đường
dốc xa xa đổ về phía phố gợi cho tôi nhớ về một thành phố có nhiều
thông xanh của ngày xưa dù rằng ở nơi đây hoang dã hơn, rộng lớn hơn. Có
thể tôi yêu vùng đất này qua một hình ảnh quen về một nơi chốn cũ mà
tôi đã từng đi qua. Có điều gì giông giống, man mác, luôn gợi nhớ như
một người vội vã yêu một người mới quen vì vừa bắt gặp đâu đó một vài
hình ảnh quen thuộc của người xưa yêu dấu.
Tôi vẫn thường gọi Đà Lạt là “phố núi”,
một cái tên lấy ra từ bài thơ “Còn chút gì để nhớ” của nhà thơ Vũ Hữu
Định khi viết về thành phố Pleiku. Đó là một bài thơ đẹp từ ngôn từ đến
cấu trúc mà những người yêu thơ khi đã biết đến đều thuộc nằm lòng. Đến
năm 1972 khi nhạc sĩ Phạm Duy phổ thơ thành nhạc thì “Phố núi cao phố
núi đầy sương” lại trở thành một nỗi lòng “để nhớ để quên” cho người
thương mãi về một cái đẹp mong manh “má đỏ môi hồng” của những người con
gái nơi phố núi.
Nhớ Đà Lạt những buổi chiều gió xuân hây hây. Ảnh: internet
Tôi chưa bao giờ đến Pleiku nhưng mỗi khi
đến Đà Lạt câu thơ của Vũ Hữu Định luôn bàng bạc theo bước chân tôi dong
ruỗì trên những con đường đất quanh co hai bên là quỳ vàng rực rỡ trong
nắng. Đà Lạt đẹp dịu dàng như một thiếu nữ xuân thì để người đi xa đều
phải nhớ. Tôi nhớ lắm những chiều Đà Lạt cùng bạn đi trên phố mưa rơi
lất phất. Cứ dốc lên rồi lại dốc xuống, giầy gót cao đi mãi vẫn không
biết mỏi chân. Đôi khi lại dừng chân bên một bờ tường để hái đóa hoa dại
mọc nhô ra ở kẽ đá mốc rêu. Con gái Sài Gòn nào mà chẳng thấy lòng mình
yếu mềm trước cỏ cây hoa lá nụ ấp nụ xoè nở bung biêng trên khắp đường
phố Đà Lạt. Nhớ hoài cảm giác đến nghẹn thở khi đứng trước một bình hoa
đầy cúc trắng trong căn nhà bằng gỗ mà chủ nhà mới hái từ ngoài vườn đem
vào. Mùi hương hoa thơm dìu dịu tỏa khắp gian phòng. Ngọt từ tách trà
nóng trên tay đến mùi cỏ ngai ngái dưới chân. Chợt hiểu vì sao người Đà Lạt của ngày xưa ấy hiền lành đến thế.
Đi trở về trung tâm phố chợ. Đà Lạt nhộn
nhịp hơn trong mắt người du khách. Hoa quả, rau trái đủ màu sắc vẫn còn
lấp lánh giọt sương mai tươi róí. Tôi thích lang thang bên ngoài nhà
lồng chợ để ngắm nhìn từng hàng rau quả bầy dài hai bên đường. Mọi người
đi lại, mua bán nhẹ nhàng như đặt quà trao đổi vào tay nhau. Không có
lời cãi cọ, tiếng nói chanh chua thường thấy ở các nơi buôn bán của phố
thị. Đọc đến đây thế nào bạn cũng bảo, ký ức là của ngày xưa đừng thương
nhớ quá để mà thất vọng vì Đà Lạt ngày nay đã bị đô thị hoá nhiều rồi.
Tôi biết và chấp nhận sự đổi thay là một điều tất yếu trong sự phát
triển của xã hội. Nhớ về phố núi ngày xưa để biết rằng có một thời từ
thiên nhiên đến con người cùng có chung một đời sống dịu dàng như thế,
đôi khi cũng như một cách để nhắc nhở chính mình đừng làm mất đi tình
yêu dành cho cái đẹp của thiên nhiên cho cuộc đời vốn dĩ cũng đã rất
mong manh.
Bởi thế, vào những chiều xuân gió hây hây,
mưa bay bay như buổi chiều nay một góc núi rừng xa xa bên kia sông luôn
gợi nên một nỗi nhớ tha thiết mà chiều sâu năm tháng đã vô tình vùi
giấu. Cám ơn một buổi chiều đẹp, cảm ơn những giọt mưa sa, cảm ơn một
góc trời lãng đãng ở một nơi xa để ta còn được thì thầm cùng gió, may mà
có em đời còn dễ thương…
[Nguyên Tú My]
Nhận xét