Ơi miền xanh yêu dấu
Đêm ngắn vì lý do giản dị: sợ mất
cây khế. Choàng dậy trong thảng thốt. Một tia chớp nào lóe trong thế
giới miên man mộng giấc cuối. Và toát mồ hôi. Không thể ngủ tiếp. Chờ
sáng để lao ra vườn.
Mùa khế. Ảnh: internet
Hai hôm trước, chính ngọ, ra rút quần áo
ngoài dây phơi. Chợt ngước lên tán khế chua và thắt tim như sắp mất mát
một miền bình yên. Lá khế khép xuội từng phiến nhỏ như lá cây lát trước
ngõ mấy năm trước, sự bắt đầu cho trận héo úa và chết không thể vãn hồi.
Cây khế chua, với cả nhà chỉ là lựa chọn
để lại hồi chặt cây cho hàng xóm tầng hai vươn thêm phòng ra. Hồi ấy
tiếc đứt ruột cây khế mật và quyết giữ khế chua lại để lấy lá tắm rôm
sẩy cho trẻ. Với ta, mỗi ngày một thêm, tán khế xanh trong veo ấy thành
một miền để nương bóng tâm hồn mỗi khi vui buồn. Âm thầm tựa vào nó bất
kể đêm ngày. Đi đâu, gặp cây khế chua, ngọt nào cũng nhớ nó như nhớ một
tri âm lặng lẽ. Nhớ cái cách lá trong, gân nổi không gặp ở đâu nữa. Nhớ
cách nó cho mình xanh rười rượi mỗi phút nắng gắt gay cháy bỏng thịt da,
tâm hồn.
Nằm nghĩ miên man về những mỏng manh giới
hạn trong đời sống. Mong manh hơn nhiều so với hình ảnh người ta hay ví
von: sợi tóc, satna... Giữa những mất - còn, tin- không tin, tín nghĩa
và phản trắc, thanh cao và nhơ nhuốc, tinh tế và thô lậu, vô tình và hữu
tâm... Mỗi cặp lại có một thí dụ khác nhau mà ta biết, ta gặp.
Miền xanh cuộc sống. Ảnh: internet
Chúng có thể khác biệt vợi vời khi tỉnh
táo nhưng cực kỳ dễ chuyển hoá khi con người ta đứng trước lợi ích. Điều
đó cũng thường bất ngờ hé lộ bởi những mong manh hành vi, ánh mắt, nhịp
thở... thấp thoáng nhưng lại thành dấu ấn để ghi nhận, hiểu ra như mở
toạc cả một con đường khám phá, ngộ ra. Có gì lạ đâu. Làm người thì thế.
Có điều rùng mình nếu như ta không cảnh giác mà sa vào cái miền lấp
lửng chênh chao ấy một lúc nào đó thì liệu có vé về với cõi bình yên.
Chờ sáng đủ để ra với khế. Khế mất đi ta
buồn tới đâu nhỉ? Không biết nữa vì ta còn chưa bao giờ gần gũi một linh
hồn cây nào như gần ngươi để mà có một dự đoán trải nghiệm. Biết rằng
màu xanh của ngươi sẽ cứ êm đềm thế trong ký ức của ta. Xưa ta trẻ đã
thường thế, tới tuổi này ký ức thêm vào khó mờ phai lắm. Nỗi gần gũi
ngươi cũng mong manh thế nào ấy. Cứ âm thầm, lặng lẽ không thể nào kể
cho trọn. Kể ra cũng không gãy gọn và không ai hiểu được cũng nên. Đừng
mất đi nhé. Đời này sinh lão bệnh tử chẳng chừa sự vật nào, dẫu là đá
núi, nhưng ta không muốn mất ngươi, khế ạ.
Bước đầu tiên khỏi thềm nhà, đang dở nhìn
lối đi, mắt gặp một thảm lá vàng dưới gốc. Tưởng đứt cuống tim. Ngước
lên, vẫn còn một màu xanh trong ngời ngợi. Nhắm mắt lại muốn thở phào.
Nhưng chưa thở thế được. Viết những dòng này vẫn còn nghèn nghẹn lo. Chờ
giấc nắng trưa xem lá thế nào. Hy vọng vẻ khoẻ khắn sáng nay của lá
không phải là sự thoi thóp nhờ đêm mát, sương sa, không phải là vẻ đẹp
bùng lên trước phút giã từ. Ta sợ cái sự bừng lên ấy lắm rồi.
Khế ơi, đừng mất.
[Chaobuoisang]
Nhận xét