Đôi khi nắng qua mái hiên làm tôi nhớ…


Rồi hoa tàn và đã thấy nắng hạ trở về vàng ươm trên những tàng cây xanh lá. Ngày ngập nắng, phố phường được phủ lên một màu vàng ấm áp trải trong không gian báo hiệu cho phút chớm mùa của một ngày tháng Năm.
Những hàng cây cao vương vương đầy hoa vào đầu mùa xuân giờ đang phai dần sắc thắm để lại cho khoảng trời rộng một màu xanh ngăn ngắt của lá. Thời tiết miền Đông không cần xem lịch, đếm từng ngày tháng mới biết phút giao mùa. Chỉ cần nhìn sắc màu biến chuyển của cỏ cây, từ một cơn gió hanh, từ một nụ hoa chúm chím hé nhụy trên cành là đủ để biết rằng mùa đang tới.


Người ơi, một chiều nắng tơ vàng hiền hòa hồn có mơ xa… Ảnh: internet
Ngay từ hôm trời mưa gió lớn, nhìn những cánh hoa Đào, hoa Mộc Lan rụng tơi bời dưới sân là đã thấy thấp thỏm trong lòng vì mùa hoa bao giờ cũng qua nhanh khiến người cứ bần thần tiếc nuối. Kỳ lạ, cái đẹp lại hay dễ phôi pha, chẳng bao giờ ở lại lâu bền để cho người cứ phải nhớ phải thương. Tôi đã đi qua bao mùa hoa phai, ngoài hiên nhà đã là nhân chứng cho bao mùa mưa nắng sập soài chợt đến, chợt đi theo mùa bất tận. Những giây phút chuyển mùa luôn làm tôi nhớ về một điều gì đó xa xôi, không rõ nét mà lại da diết khôn cùng. Như đâu đó từ trong ký ức loáng thoáng có tiếng dương cầm buông rơi một khúc nhạc xưa của Cung Tiến vọng về…
Người ơi, một chiều nắng tơ vàng hiền hòa hồn có mơ xa…
Tiếng hát Lệ Thu và buổi chiều vàng cùng đến như một tình cờ không hò hẹn. Hương xưa là một bài hát đẹp về một chuỗi ký ức trong vắt, phải đắm say lắm Lệ Thu mới níu được nỗi buồn man mác vào giọng hát lênh đênh của nàng. Tôi cảm ơn Cung Tiến đã viết Hương xưa đẹp như một bài thơ mang nhiều giai điệu ngọt ngào của miền ký ức. Từng nốt nhạc tôi đang nắn nót bên phím dương cầm dẫn dắt tôi trở về bên hiên nhà xưa lung linh hoa nắng có đứa trẻ nhỏ ngồi vắt vẻo trên cây Sứ già dõi mắt nhìn qua cánh cửa rào tò mò thích thú về một thế giới ở bên ngoài cánh cửa ấy. Khao khát trở thành người lớn để được tự do khám phá, tìm tòi để rồi khi bước qua được khung cửa thời thơ ấu lại mơ ước được trở về với tuổi thơ vô tư hồn nhiên như ngày nào, khi chưa biết buồn về cuộc đời, khi chưa thất vọng về tình người.
Sẽ chẳng bao giờ phai đâu khi ký ức chỉ còn lưu giữ những điều tốt đẹp. Ảnh: internet
Ôi những đêm dài hồn vẫn mơ hoài một giấc xa xôi
Buồn sớm đưa chân cuộc đời
Lời Đường thi nghe vẫn rền trong sương mưa
Dù có bao giờ lắng men đợi chờ…
Sẽ chẳng bao giờ phai đâu khi ký ức chỉ còn lưu giữ những điều tốt đẹp. Một câu thơ hay, một bông hoa đẹp… những dịu dàng không bao giờ phụ rẫy tâm tình của người yêu mến. Cứ tưởng mong manh lắm hóa ra lại bền chặt vô chừng. Tôi đã mất một quãng thời gian dài để nhận ra được điều ấy khi chỉ có tôi đối diện với chính mình trong bóng đêm lặng lẽ. Có lẽ bạn không bao giờ hiểu được tôi đã đánh đổi bao nhiêu đêm dài, bao nhiêu tổn thương để tìm cho mình một câu trả lời thích đáng.
Tôi đang sống chậm như kẻ nhàn du, học yêu cuộc đời qua từng nhịp đập của một trái tim cằn cỗi. Lựa chọn sự cô đơn để được bình an, để sống chậm hơn cùng tiếng chim hót trong trẻo vào mỗi sáng heo may, để được ngắm hoàng hôn rơi rơi trong từng buổi chiều tà. Và giờ đây trên quãng đường còn lại của cuộc đời khi bắt được cánh hoa rơi, vạt nắng trời, câu thơ cũ… tôi biết, những người bạn đồng hành chân thành ấy sẽ không bao giờ phụ rẫy tấm lòng tha thiết của tôi.
Một ngày nắng lan man quá.
Cuối cùng cũng chỉ vì một câu hát khiến xui. Đàn ơi buông một nốt trầm…
[Nguyên Tú My]

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn