Những nỗi buồn không hề ướt nước


Tôi đọc tin trên một trang báo mạng, người ta đưa tin rằng sẽ có Nguyệt Thực toàn phần, trăng sẽ chuyển thành màu đỏ cam. Tôi tắt máy, và bằng một sự thôi thúc ngốc nghếch, thò đầu ra khỏi cửa sổ để tìm mảnh trăng bị che khuất nhưng không thấy. Rồi sực nhớ là đến 2h mới có Nguyệt thực.

Tôi đi dần về những tháng năm đã cũ của mình. Ảnh: internet
Tôi đi dần về những tháng năm đã cũ của mình. Gạn lọc trong kí ức chẳng thấy gì ngoài một đống hỗn mang giữa những sự Yêu Thương không hình hài, và nỗi buồn rất nhạt. Cuối cùng, trong những xúc cảm của mình, tôi nghĩ, chỉ có sự cô đơn đơn độc đến tuyệt vọng là có thật mà thôi.
Liệu rằng người ta có thể sống bằng kí ức của người khác? Liệu rằng mọi điều có khi nào chỉ toàn là ảo giác do chính mình dựng lên? Liệu rằng chỉ cần bước qua một ngã tư đường an toàn, không một tiếng động, không một sự va chạm, con người ta thực sự vẫn còn tồn tại?
Tôi tẩy đi những cái móng tay vẽ hình chuồn chuồn màu đỏi chói. Mỗi cánh chuồn chuồn bị xóa đi lại thấy kí ức của mình cũng được tẩy đi dần dần. Từng chút một. Cho đến khi những cái móng trở về nguyên dạng ban đầu, lốm đốm những vệt xước trắng, loang thứ màu còn cứng đầu dai dẳng bám dính lại thứ màu vàng ngà cũ kỹ. Những sợi tóc dài lòa xòa cũng được tỉa ngắn. Cuối cùng, đã quay trở lại là mình, dẫu vẹn nguyên nhưng dấu vết của tháng ngày cũng đã đủ để hằn thành nếp.
Những buổi tối thẫm, một mình trong đêm. Màn hình sáng thứ màu xanh nhợt nhạt. Những bản nhạc mới cũ. Chất chồng. Chất chồng. Đã không còn tự nắm tay mình, thật chặt, đến phát đau trong đêm nữa. Những con chữ, những con số, những ideas nhảy múa ở window y!m từ phía teamwork, lại thấy cuộc sống này vẫn đang rất đủ đầy. Những vạch trắng, những vết rỗng chạy dọc ngang đâu đó trong kí ức, trong trí nhớ, trong thứ xúc cảm nằm ngang lồng ngực, đã thôi làm tôi chênh vênh, cũng thôi những mơ hồ sợ hãi.
Mắt mở trong đêm. Rất rộng. Cuộc sống một mình thật thích. Khiến đôi mắt mở và đôi tai tĩnh. Khiến trí óc mở, và xúc cảm đóng kín. Hoàn toàn. Như kiểu khép lại một cánh cửa đã lâu không sử dụng, rỉ sét. Lưu lại đâu đó trong không gian thứ tiếng cọt kẹt còn sót lại, như một âm điệu, như một lời chào tiễn biệt. Chẳng biết thứ gì đã đóng khép. Chỉ có điều, đã biết cõi lòng thanh thản, dẫu có thể chưa hề nhẹ nhõm.
Đã lâu rồi, cõi lòng đã thôi những đợi chờ. Ảnh: internet
Chạm vào kí ức chỉ thấy nhớ thương vương đầy! Vương đầy! Ngập cả không gian, ngập cả trí nhớ. Ngập ngụa. Nhưng đã thôi những nỗi buồn đau không nói được thành lời.
Trong bóng tối, giọng Ngọc Anh sâu như đêm.
Đã lâu rồi, không có bàn tay nào chạm nhẹ lên mặt, lên môi, lên mái tóc đã trở nên rất ngắn.
Đã lâu rồi, cõi lòng đã thôi những đợi chờ.
Những cốc trà hoa cúc mật ong tỏa hương trong chiều, ngạt hương trong đêm tối. Những đêm tối đầy mưa. Những đêm tối đầy gió vờn. Những đêm tối đã thôi không lập lòe những đốm lửa nhỏ từ đầu mẩu điếu thuốc lá được đốt lên, thường dùng để ủi an và ủ ấm đầu ngón tay trong những ngày cóng lạnh.
Tôi và một mình. Thế giới nhỏ bé nhưng riêng biệt tự do này. Tự do sẽ được định nghĩa bằng những cách khác nhau, những suy nghĩ khác nhau, những con người khác nhau. Không phải là thế giới rộng lớn ngoài kia. Thế giới ấy sao mà lạc lõng, những con người đi lướt qua nhau mỗi ngày sao mà vẫn cứ mang cùng một vẻ mặt chơ vơ. Nhìn quanh, không biết chạm đến như thế nào. Cứ thấy mình trượt đi, trở thành kẻ đi lạc giữa thế giới đông đúc đã từng rất quen này.
Nắng chạm lên làn da trắng bệch. Rụng một sợi mi. Không hề ướt nước. Những nốt mẩn đỏ lại ửng lên. Vươn vai. Hít một hơi thật dài. Thở thật sâu. Ừ, đây là cuộc sống. Chạm được đến rồi! Quay lưng đi. Cuối cùng, để tự bảo vệ mình, đành phải học cách để lãng quên.
[ Yume]

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Muốn

Chuyện lạ như thật?