Nuối tiếc một cơn mơ
Tỉnh dậy sau một giấc
mơ dài, em bỗng thấy lòng mình vô cùng trống trải. Đã lâu lắm rồi em
không mộng mị, cứ nhắm mắt là ngủ liền một mạch tới tận sáng, ấy vậy mà
hôm nay lại miên man trong những cơn mơ. Người ta bảo rằng giấc mơ là
tấm gương phản ánh những điều mà hiện tại chúng ta đang nghĩ, nhưng giấc
mơ của em lại nói lên những điều mà mặc dù muốn lắm nhưng ngay cả trong
suy nghĩ em cũng cố gắng ngăn mình để không nghĩ về.
Em dừng lại những yêu thương vì không đủ can đảm vượt qua sóng gió. Ảnh: internet
Ngày xưa anh đã nói rằng:
“Đời người là hữu hạn bởi vậy nên nhớ được thì cứ nhớ, yêu được thì cứ
yêu chứ đừng bắt ép lòng mình phải giả quên giả ghét để sau này lại phải
hối hận vì những gì mà ngày hôm nay ta đã làm”. Em hiểu hết những gì mà
anh nói, thế nhưng biết làm sao khi sự yếu đuối vốn vẫn tồn tại trong
con người đã biến em thành một kẻ hèn nhát từ khi nào mà đến chính em
cũng chẳng hay. Vậy là em rời xa anh, cũng giống như cái cách mà người
ta dừng lại khi đang đi trên đường và gặp một chướng ngại vật.
Em đã cố gắng để quá khứ
ngày ấy của đôi mình không trở về trong suy nghĩ bởi chỉ có như vậy thì
em mới không cảm thấy hối hận hay tiếc nuối về những gì đã qua. Em đã
hèn nhát vì không dám cùng anh cố gắng và bây giờ lại hèn nhát khi không
dám đối diện với nỗi nhớ
anh đến khôn cùng. Trong cuộc sống này đôi khi cơ hội chỉ đến một lần
duy nhất, nếu như ta không biết nắm bắt thì sẽ chỉ còn cách nhìn theo mà
tiếc nuối chứ không có cách nào để thời gian quay ngược lại cho cơ hội
ấy trở về.
Em vốn thích một cuộc sống
bình yên bởi vậy nên ngày đó đã dễ dàng chấp nhận từ bỏ anh để không
phải đương đầu với những sóng gió mà cuộc tình của hai chúng mình đang
gặp phải. Hóa ra em đã nhầm, bởi vì sau khi thoát khỏi những cơn sóng to
gió lớn ở bên ngoài đó thì chính trái tim em lại dậy sóng vì nhớ anh.
Đến khi em nhận ra rằng bình yên thật sự là cảm giác xuất phát từ tâm
hồn chứ không phải bắt nguồn từ sự bình lặng của bên ngoài cuộc sống,
khi em biết rằng chỉ anh mới có thể mang lại cho mình sự bình yên thì
dường như mọi thứ đã quá muộn, em chẳng có cách nào để níu kéo anh trở
lại với mình.
Em biết rằng mình đã sai khi đánh mất anh. Ảnh: internet
Rất ít khi em nghĩ về anh
hay nói đúng hơn là em tìm cách để tránh xa tất cả những điều có thể gợi
nhắc mình đến quá khứ. Mỗi khi hình ảnh anh hiện ra , em lại cố gắng
lắc thật mạnh, chỉ mong sao hình ảnh ấy cũng theo đó mà văng ra khỏi
đầu. Nhớ anh để làm gì khi mà bây giờ anh đã thuộc về một người con gái
khác. Trong cuộc sống này hễ cứ mắc phải sai lầm dù lớn hay nhỏ thì chắc
chắn bằng một cách nào đó ta vẫn luôn phải trả giá, bởi vậy nên em hiểu
rằng cảm giác trống trải lúc này hay giấc mơ ngọt ngào nhưng đau ban nãy cũng là một trong những sự trừng phạt mà cuộc sống dành cho mình.
Mỗi lần nhớ lại giấc mơ ấy
là một lần em nghe lòng mình quặn thắt. Đáng lẽ tất cả những điều ấy sẽ
là sự thực nếu như ngày đó em không hèn nhát quay lưng. Đáng lẽ em cũng
sẽ có được một tình yêu chân thành, cũng sẽ được làm một người vợ,
người mẹ hiền trong tổ ấm nhỏ nhưng luôn tràn ngập tiếng cười nói nô đùa
của con trẻ. Em nghe tim mình đang nấc nghẹn khi nhớ lại ánh mắt trìu
mến, cái vuốt tóc dịu dàng và nụ hôn nồng nàn đắm say mà anh đã âu yếm
trao cho em ở trong giấc mơ ấy. Buồn làm sao khi phát hiện ra rằng điều
mà mình đã để tuột mất còn nhiều hơn cả một giấc mơ.
Em có thể ngăn được mình
không nghĩ về anh, không tiếc nuối về dĩ vãng ngọt ngào hạnh phúc ấy lúc
ban ngày nhưng làm sao có thể ngăn nổi những giấc mơ cứ trở về khi em
đang say giấc ngủ? Em đã biết là em quá sai khi chia tay anh rồi, vậy
nên xin đừng trở về và ám ảnh tâm trí em ngay cả trong những giấc mơ như
thế nữa.
Nhận xét