Em đã đi qua tôi như thế đấy


Lặng thinh, chẳng cho nhau lời nào, là thương hay ghét, là yêu hay bạn, là thân hay lạ xa, tôi trong em giờ là thế, rạch ròi chi li từng chút một, để cho qua, cho qua tất cả những gì gọi là kỉ niệm dù có đẹp, có dịu êm thế nào.



Lặng thinh, chẳng cho nhau lời nào là cách mà em đã đi qua tôi như thế đấy. Ảnh: internet
Gặp nhau chẳng một lời chào, nên cũng thôi luôn ánh nhìn, dửng dưng, xa lạ cho đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Em đi qua tôi không ngoảnh lại, có lẽ vì biết rằng có kẻ đang len lén nhìn với một ánh mắt không đơn thuần chỉ để dò xét người khác bây giờ ra sao, mà em thì nào có mong điều đó.
Bước ngang qua tôi, em phẳng lặng như mặt nước hồ thu tỉnh lặng.
Cố vô tình, nhưng tôi chẳng thể không nhìn, tôi như chiếc lá cố rơi thật khẽ để đừng làm sóng sánh mặt nước hồ thu…
Lủi thủi đi về, ngậm ngùi trong bóng đêm, thét gào trong cơn say, đã đôi lúc tôi đánh mất chính mình như thế, lòng quặn thắt cơn đau mà chẳng hiểu vì sao cứ nghĩ về em, nhớ em, rồi cười trong nước mắt, tôi yếu đuối, tự kỉ và tầm thường. Ở một nơi, em vẫn lộng lẫy, xa hoa, vui tính, và đủ đầy trong mọi thứ, nên dường như khổ đau, khốn khó của người khác chẳng bao giờ hiện hữu, tôi cũng vậy, một kẻ lạ xa trong em là thế.
Trông dáng vẻ mệt nhoài, thất chí nơi tôi, bình chân như vại em như cơn gió vô tình thoảng qua ngọn cỏ cành cây.
Gượng cười, cố thật mạnh mẽ, tôi như cây xương rồng nào có ngại nắng gió, mưa sa, nên gió vô tình hãy cứ để gió vô tình…
Em như cơn gió vô tình thoảng qua ngọn cỏ cành cây. Ảnh: internet
Đạp đổ mọi thứ của ngày hôm qua, phá tan kí ức dịu ngọt mà tôi đã từng có về em, hụt hẫng mà lại ngây ngô, huyễn hoặc mà cứ cố sáng suốt, gói gọn hôm qua đó, tôi ném đi thật xa, rồi bỗng rệu rã lê từng bước cuối buổi hoàng hôn, lồng ngực như vỡ, tôi nghe rõ từng tiếng nhói đau. Còn em, một hiện tại tươi xinh xóa nhòa tháng ngày cũ kỉ trong đớn đau, mừng lắm chứ, nhưng đâu cần phải vô tình đến vô tâm, hay hát ca hoan hỉ để ai ai cũng biết rằng em đủ, em hạnh phúc mà đôi lúc đó như là sự trêu ngươi.
Ngã quỵ trong đêm, tôi ước gì có một ai đó chìa tay ra bảo mình nắm lấy để cố mà đứng dậy, nhưng không một ai cả, chỉ tôi với tôi, trơ trọi và lẻ loi…
Em bước đến, ngang qua kẻ đang đợi chờ một cái nắm tay, hững hờ, vô vị như chưa từng quen, có lẽ em muốn tôi tập cứng cỏi để đối diện cuộc đời, và để tôi hiểu lòng thương hại chỉ có thể hủy đi yêu thương, chứ không làm nó lớn dần lên được.
Gượng dậy, tôi vẫn bước, gặp em, tôi vẫn nhìn vì đâu thể cứ gục mãi hay vờ như không thấy…
Ừ thì em đã đi qua tôi như thế đấy, cứ qua đi, cứ xem như một tình yêu đã ra đi, một người bạn không xứng đáng và ngày hôm qua đó thôi, đã thế thôi đừng tiếc nuối vậy!
[ Yume]

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn