Tết Về!
Tết về! Mưa phùn nhè nhẹ rơi, không có cái mùi ngai
ngái như những cơn mưa đầu hạ nhưng chứa chan trong đó cái ngọt mát
riêng của một mùa xuân đương qua.
Tết về, nhớ quá đi thôi. Ảnh: internet
Tết về! Nhớ cái ngày còn bé, những ngày giáp tết, đi
học trên vỉa hè gạch đá lởm chởm, cứ tầm độ 15 thì nào là tranh thuỷ
mặc, tranh đá… bày la liệt khắp nơi. Tôi thường tranh thủ đi học sớm để
có thể đứng ngắm nhìn những bức tranh ấy lâu hơn. Ở bên này là mùa thu
vàng hun hút theo con đường lá bay, bên kia là những chú ngựa hoang tung
vó vút bay… Cứ thể thả hồn mình theo những bức tranh, có hôm đứng ngắm
tranh say sưa quá mà tôi quên mất giờ đi học…
Tết về! Những ngày giáp tết, phố xá bỗng đông vui nhộn
nhịp hơn, này thì đào, mai, này thì trăm hoa đua nhau khoe sắc thắm! Cứ
mỗi độ ấy, ba mẹ cho một cái xe đạp con và ít tiền, rồi thì ra chợ mua
hoa, rồi thì đủ các loại hoa. Năm nào cũng mua rất nhiều loại hoa, thôi
thì huệ, cúc, đồng tiền… mua cho bằng hết số tiền ba mẹ đưa, rồi lại ra
cái bãi đất trống gần nhà hì hụi chở đất về trồng hoa. Chẳng bao lâu mà
cái dãy hoa ấy mọc lên, tuy không thẳng đẹp và đều như người lớn trồng
nhưng nhìn cũng ngồ ngộ, đáng yêu. Những sắc đỏ của hồng xen lẫn sắc
xanh của lá cùng sắc vàng rực rỡ của cúc, tất cả làm cho một góc tối trở
nên bừng sáng sức sống mùa xuân!
Tết về! Gian bếp lại đỏ lửa của nồi gà luộc cúng giao
thừa. Rồi thì mâm xôi đồ cúng Tết. Duy chỉ có một thứ mà từ bé đến giờ
tôi vẫn chưa được tận hưởng, ấy là cái cảm giác luộc bánh chưng. Ngồi
canh bên bếp bánh chưng chắc hẳn rất thú vị! Nhưng từ khi tôi ra đời,
ông bà đã già yếu đi nhiều nên hầu hết bánh chưng được đặt làm rồi mang
về cúng trên bàn thờ, còn cái phong tục gia đình quây quần bên nồi bánh
chưng tết dường như đã không còn nữa.
Có nhiều dịp ông bà muốn gói bánh chưng cho các cháu
biết hương vị Tết cổ truyền xưa nhưng cha mẹ tôi đều gạt đi vì sợ ông bà
làm rồi lại ốm... và tôi thoáng thấy nét buồn trên gương mặt bà.
Tết về! Cái cảm giác háo hức trong tôi vẫn vẹn nguyên như những năm trước. Ảnh: internet
Tết về! Cha mẹ lại dẫn hai chị em ra chợ sắm Tết, mặc
dù kinh tế bây giờ đã không còn khó khăn như xưa, quần áo, hàng hoá
quanh năm đều có nhưng rồi ba mẹ cũng bận bịu công việc cả năm trời, chỉ
có vào dịp tết, coi như là có một lý do để đưa trẻ con đi sắm tết, mua
quần áo mới. Những lúc như thế mới thấy hạnh phúc vì có gia đình luôn ở
bên mình, được đoàn tụ, sum họp bên những người thương yêu.
Tết về! Cái cảm giác háo hức trong tôi vẫn vẹn nguyên
như những năm trước. Lúc giao thừa đón năm mới sang, hai chị em lại háo
hức chờ xem bắn pháo hoa. Mặc dù hơi chật chội và có thể không được xem
hết từ đầu đến cuối nhưng năm nào tôi cũng phải "bon chen" đi ngắm pháo
hoa. Từng chùm pháo sáng bắn lên trời như gửi gắm những hi vọng của mọi người
cho một năm mới thịnh trị hơn năm cũ. Cái cảm giác sáng rực kết hợp với
âm thanh thực sự hoà quyện trở nên một “bữa tiệc” thịnh soạn trên nền
trời đen! Dường như những lo âu, toan tính ngày thường cũng trôi theo
những đợt pháo hoa đó, con người dường như trẻ hơn, phơi phới sắc xuân.
Tết về! Đất trời thăng hoa, lòng người cũng thăng hoa,
vạn vật thay hình đổi dạng. Mong sao cho cái Tết này cũng đầm ấm, sum
vầy và hạnh phúc như những cái Tết trước đây!
[24h]
Nhận xét