Chọn Cách Để Yêu Thương
Em chọn cách để yêu thương là im lặng, khi ngoài kia cơn gió cũng không còn đủ sức mạnh để níu chân anh nữa.
Một chiều lang thang hoài phố để thấy đơn côi len lỏi
vào tận các ngóc ngách sâu thẳm của tâm hồn, em mới thấy mình còn khờ
dại lắm. Non nớt và yếu đuối, em chấp nhận đặt chân lên con tàu đưa em
về một bến đỗ mơ hồ mà em không thể nào đoán trước được. Mà trên con tàu
đó, anh là người cùng em vượt qua mọi chặn đường vui, buồn, lo lắng và
hỗn độn niềm tin. Thế rồi có một ngày, con tàu đột nhiên dừng hẳn, và anh, bước xuống những niềm đau vương vãi nơi em.
Mất khoảng bao lâu để tự mình tìm thấy những giá trị chân thực của cuộc sống? Ảnh: internet
Mất khoảng bao lâu để tự mình tìm thấy những giá trị
chân thực của cuộc sống? Em không là kẻ thường hay hoài niệm, nhưng với
em - kí ức luôn là một phần thưởng đặc biệt cho những cố gắng và hoài
công gìn giữ. Nơi có anh và em, luôn là bến đỗ bình yên cho những lần
ngả nghiêng và chếnh choáng hương say - say tình. Hoặc là, níu kéo quá
khứ để dỗ dành cơn mộng mị chợt vùng dậy giữa đêm đông buốt giá. Hoặc
là, chia tay gọn ghẽ để kịp sắp xếp vào quá khứ những yêu thương vụng về nông nổi.
Có một khoảng thời gian nào đó, em lạc lõng và thường
hoài nghi. Có lẽ đó là lí do mà anh vội vã bỏ quên em ở xứ sở vô tâm mà
chính anh tạo dựng. Một bức tường cao không cản được em yêu thương anh,
nhưng có thứ gì đó vô hình ngày càng phá vỡ những trật tự vốn được em
chỉn chu sắp đặt. Phải chăng là do em không còn khiến anh yêu thương
nữa... hay bởi vì anh chọn yêu thương khác, không phải là em?
Nếu một ngày nào đó anh trở lại, em không chắc mình đủ
tự tin và bao dung để bước qua tổn thương và niềm tin đổ vỡ. Bản ngã
vụng về hơn cả con tim và lí trí, vậy nên không thể chọn được cái kết
hoàn hảo cho câu chuyện chúng mình.
Em thường hay nghĩ về anh, viết về anh và hướng về anh. Ảnh: internet
Em thường hay nghĩ về anh, viết về anh và hướng về anh.
Đó là cách mà em yêu thương thầm lặng. Anh có biết vì sao không? Vì anh
- đơn giản - là vì em - yêu - anh. Vì chỉ có cách này, em mới được
quyền yêu thương anh nhiều hơn em có thể. Vì chỉ khi anh không biết điều
đó, em mới có thể thật lòng với chính mình. Vì chỉ khi không ai thấy,
họ sẽ không bao giờ biết em ích kỉ đến mức nào. Em ích kỉ đến độ chỉ
muốn anh là của em - mãi mãi.
Hình như là thế, chưa bao giờ anh biết em có những đêm
mất ngủ chỉ để sắp xếp lại một chút nhớ nhung. Một bàn tay dịu dàng siết
chặt, một cái ôm ấm áp, một lời an ủi động viên, một tin nhắn dỗ dành,
một mùi hương quen thuộc - tất cả về anh chưa bao giờ em đánh mất. Em yêu thương theo cách của riêng mình, và chỉ riêng mình em hiểu. Lẽ dĩ nhiên, anh cũng chưa bao giờ hiểu...
Phiên Nghiên từng viết: "Tình yêu như bức tường có hai
mặt vậy, một bên tô đỏ một bên sơn xám. Nồng nặc mùi sơn, khi yêu thấy
nó thơm và nghiện ngập, dựa vào nó thấy an lòng vững chãi, chỉ nhìn phía
trước mà ước mơ mà khao khát vẽ vời. Khi tỉnh mới biết sơn có độc và có
dư chấn ngây ngất dài lâu, đưa tay lên vẫy nhẹ rồi trèo qua phía kia,
là giang sơn khác rồi". Có thật vậy không anh, vậy với anh tình yêu màu
gì?
Em sẽ không dừng lại những yêu thương, nhưng em sẽ ru
ngủ những niềm tin dang dở. Hãy an lòng và đừng sợ hãi, vì yêu thương ấy
lặng thầm...
Nhận xét