Những Hoài Niệm Cho Tháng 12...
Những ngày cuối cùng của năm đang lững thững trôi
qua, cũng có thể vì lẽ đó mà con người ta thường dành nhiều thời gian
hơn để nhìn lại những gì mình đã và chưa làm được trong suốt một năm…
tuy thật dài mà cũng thật ngắn…
Những ngày cuối cùng của năm đang lững thững trôi qua. Ảnh: internet
Với ta, một năm qua trôi đi là sự trưởng thành hơn,
thay đổi nhiều hơn và dường như cái được gọi là vô cảm cũng theo đó mà
lớn dần lên… Ta vẫn miệt mài theo đuổi ước mơ mà mình đã chọn, cố gắng
thật nhiều dù đã có những khi vấp phải những khó khăn. Những lúc như thế
ta thường tìm về với gia đình, về nhà để cảm nhận được yêu thương,
những quan tâm… cái mà dù đi bất cứ đâu ta cũng không thể nào tìm thấy
được, để rồi từ đó mỗi bước chân ta tự tin hơn, vững chắc hơn…
Người từng hỏi ta, tại sao lại không thể cho người một
cơ hội. Ta nói cơ hội là do chính mình tạo ra, ta đã từng nói và nói rất
nhiều lần như thế nhưng sâu thẳm ta biết rằng… ta đang sợ… sợ đổ vỡ, sợ
rồi cuối cùng mọi thứ cũng sẽ tan đi chóng vánh hệt như mỗi lần sóng xô
vào bờ cát là mọi vết chân để lại phía sau đều biến mất. Và ta biết
trong tình yêu, thất bại đầu tiên là khi một kẻ chỉ biết nghĩ nhiều đến
kết quả của nó…
Tối nay lại là một buổi tối dành cho những ai đang một mình như ta. Ảnh: internet
Tối nay lại là một buổi tối dành cho những ai đang một
mình như ta. Một mình nhưng không cô đơn, dù đôi khi sự thật lại không
hoàn toàn như thế. Tự tìm cho mình một góc khuất, thả mình theo những
giọt cà phê đang từ từ rơi xuống, ta cảm nhận được rằng hạnh phúc đôi
khi thật giản dị. Bình yên đơn giản chỉ là một phút được ngồi một mình
không lo nghĩ, ta được là ta… không tô vẽ… Ta đã từng chờ đợi mùa đông
mặc cho nó làm ta gợi nhớ tới những kỷ niệm dù chưa trọn vẹn, dù chưa đủ
làm người ta đau nhưng đủ để làm ta có cảm giác nhói. Mùa đông về mang
theo những cơn gió se lạnh thấm vào trong da thịt, nghe nỗi buồn vương
vãi trên con đường hắt hiu vàng vọt, cảm nhận được thời gian như đang rượt đuổi theo từng cơn gió…
Ta đã từng nghĩ rằng người hiểu ta nhưng sự thật thì ta
nhầm. Người bước cùng ta trên một đoạn đường không ngắn nhưng sau cũng
thì ta và người đều rẽ sang hai hướng hoàn toàn khác nhau. Ta không chắc
khi ra đi người có nhung nhớ, có thấy luyến tiếc vì những kỷ niệm hằn
lên dấu vết nơi này, riêng ta chỉ thấy bóng mình nhỏ bé, cảm thấy buồn
một nỗi buồn không quá khắc sâu, biết rằng rồi sẽ qua nhanh hệt như cái
cách mà nó đến bên ta vậy… Ta biết cảm giác chênh vênh của kẻ ở lại sẽ
còn tồn tại rất lâu, rất khó chịu, đôi khi đã muốn quên đi như một cách
mặc nhiên, ta có thể làm người thấy ở ta là một con người với những dòng
suy nghĩ khác, lẽ dĩ nhiên bởi chưa khi nào người thực sự hiểu… thế nên
ta cứ để cho mùa trôi đi mãi, mang theo cả những hy vọng vùi lấp vào
khoảng không… mờ nhạt và mặn chát.
[Blogradio]
Nhận xét