Mùa Đông, Tình Và Ly Cà Phê Đen Đá


Năm thứ 34, 35 tuổi và những năm sau đó, chàng vẫn yêu mùa đông, vẫn yêu cafe đen đá giữa tiết trời giá lạnh.
Khi những cơn gió buốt len lỏi khắp hang cùng ngõ hẻm, người ta thường gọi cho mình ly cafe đen nóng để sưởi ấm giá lạnh, hâm nóng tâm hồn. Nhưng với tôi, trải nghiệm cho mình bằng một ly cafe đen đá giữa thời tiết giá buốt mới thực sự thấy được mình, thấy được tình và cả mùa đông.
Chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta tìm đến thức uống cafe trong mùa đông. Ảnh: internet
Chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta tìm đến thức uống cafe trong mùa đông. Không gian ấm nồng của quán, tiếng lao xao bạn bè, những bàn tay đan vào nhau, hơi thở quyện khói và hương cafe khiến tâm hồn ta dịu nhẹ, thanh khiết và thêm ngàn lần ấm áp. Tôi tìm về những quán quen một mình, gọi ly cafe đen đá trong ánh nhìn ngạc nhiên của những cô cậu tuổi teen, bàn tay lập cập nâng ly mà thấy lòng giá buốt. Biết trước sẽ lại thấy lòng mình chùng lại, thấy cả sự đắng nghét, cả sự đớn đau... khi gọi đen đá không đường nhưng sao vẫn tự mình muốn hưởng lại cảm giác ấy.
Ngày ấy, chàng thanh niên 25 tuổi thường tự tách mình ra khỏi thế giới nhộn nhịp bạn bè, mua sắm, công nghệ, tự tận hưởng thú "cafe một mình". Từ những lúc nỗi buồn gặm nhấm, lâu dần thành quen, cả khi thấy lòng mình hứng khởi niềm vui, chàng cũng muốn tìm đến cafe đen đá giữa trời đông gió buốt, đơn giản để trải nghiệm mình, trải nghiệm cái lạnh thấm sâu vào từng thớ thịt, trải nghiệm tâm hồn đông cứng từ thể xác.
28 tuổi, cái tuổi vừa đủ để tìm cho mình một nơi chốn bình yên. Chàng yêu, chân thành và đằm thắm. Yêu và xác định gắn bó. Chàng tâm sự với cafe đen nóng, hân hoan với thú vui mới bởi từ đây, chàng nghĩ giá buốt sẽ không còn lý do gì len lỏi vào tâm hồn vốn đầy sự trải nghiệm, đầy chín chắn, trưởng thành của mình. 29 tuổi, khi mọi hân hoan nhường bước cho thực tế, chàng chấp nhận lời chia tay. Đêm đông năm ấy, chàng trở về với nỗi buồn, với ly cafe đen đá, run run bờ môi và trái tim đắng nghét.
28 tuổi, cái tuổi vừa đủ để tìm cho mình một nơi chốn bình yên. Ảnh: internet

Rồi khi trái tim thấy mình thua cuộc, chàng chui mình trong mùa đông, góc quen cafe giảng, cafe Nhân… lại đồng hành giúp chàng tìm nơi trú ngụ. Mình với mình im lặng, nhìn dòng đời xuôi ngược, tất tả với đôi mắt của một kẻ thờ ơ. Cái vị đắng đến nhức nhối, cái vị lạnh đến nhói buốt tâm can. Những giọt cafe tí tách chảy trong lòng, mang theo gió sương kỷ niệm về mối tình nồng thắm.
33 tuổi, chàng trở lại với công việc, bạn bè và dòng chảy sôi động của cuộc sống. Đôi khi, qua quán quen, những cơn gió lạnh lao xao đủ khiến chàng rung động và mỉm cười. Tại đây, cái góc yên bình này, chàng gặp người con gái của hiện tại, người con gái đã cùng chàng thưởng thức vị lạnh giá của cafe đen mùa đông đầu tiên và suốt những mùa đông tiếp theo. Đắng cay rồi cũng qua, giá lạnh mùa đông rồi cũng được sưởi ấm, chàng nhấm nháp được vị ngọt nồng của cafe trên bờ môi và sâu thẳm trái tim mình.
Ai đó đã nói: Chỉ thực tế dạy bạn những điều phũ phàng và cũng chỉ thực tế đem đến cho bạn điều ngọt ngào nhất. Giấu mình trong những đắng cay, qua thực tế, qua trải nghiệm, qua thất bại, chàng trai mới dần nhận ra vị ngọt ngào, ấm áp của ly cafe đen đá mùa đông. Và cuộc đời cũng vậy, ngay bên cạnh chàng có những bàn tay, những trái tim yêu thương. Họ ủ ấm chàng, xua tan đi giá lạnh giăng đầy. Để chàng được trở về chính mình, để chàng thấy mình mạnh mẽ và chàng nhớ mình đang có một nụ cười tỏa nắng giữa mùa đông.
Năm thứ 34, 35 tuổi và những năm sau đó, chàng vẫn yêu mùa đông, vẫn yêu cafe đen đá giữa tiết trời giá lạnh bởi chàng biết bản thân này, hạnh phúc này, cuộc sống này đủ để ấm áp, đủ để ngọt ngào, đủ để mang đến một mùa đông rất khác...
[Xaluan]

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn