Em Sẽ Tự Mình Đứng Lên


Sau những đổ vỡ của mối tình đầu, em đã tự đứng lên và rút ra bài học.
Từ khi còn nhỏ xíu, mẹ đã dạy em bài học đầu đời rằng phải biết tự mình đứng lên sau mỗi lần vấp ngã. Em đã ngã không biết bao nhiêu lần nhưng mẹ không chạy ngay đến bên để nâng dậy mà chỉ đứng nhìn từ xa với ánh mắt đầy khích lệ mà thôi. Có lẽ cũng vì thế nên đôi chân em sớm cứng cáp, bước đi của em sớm vững vàng hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa với mình.

Mỗi lần nhớ lại ngày xưa em vẫn cảm thấy hơi buồn. Ảnh: internet

Đứng dậy – một bài học tưởng chừng như đơn giản nhưng không phải ai cũng làm được. Sau những thất bại người ta thường dành thời gian để than thân trách phận, để héo úa bi lụy, hoặc để hối tiếc về những gì đã qua nhiều hơn là tìm cách đứng lên và bắt đầu lại. Ngày chúng mình chia tay, em cũng suýt như thế nếu như không chợt nhớ đến những bài học vỡ lòng mà khi xưa mẹ đã căn dặn.
Em đã rất buồn sau những đổ vỡ của mối tình đầu. Yêu thương em trao đi thật lòng, vậy mà chẳng thể ngờ cũng có ngày tình yêu ấy lại bỏ em đi. Cứ như thế, em vùng vẫy trong mớ cảm xúc nằm ở phía mặt trái của tình yêu, hết đau đớn, uất hận rồi lại đến cay đắng, xót xa. Em từng nghĩ rằng anh là cả thế giới, mất anh cũng đồng nghĩa với việc em đánh mất tất cả. Em hận anh, hận cả cái kẻ đã đánh cắp trái tim của người em yêu thương.
Nhưng em nhận ra rằng chia tay trong tình yêu không phải là thất bại duy nhất mà em sẽ gặp phải trên quãng đường đời này. Em vẫn còn rất trẻ, nếu như ngay từ bây giờ mà không biết cách tự mình vượt lên trên những thất bại thì có lẽ sau này sẽ chẳng thể làm nổi công to việc lớn gì. Trong cuộc sống này có một vài điều mà người ta không thể miễn cưỡng, nhất là tình yêu. Khi tình yêu không còn đủ lớn để giữ trái tim ở lại thì cách tốt nhất là chia tay và khi ấy cho dù anh hay em là người nói lời chia tay trước thì cũng không phải là điều gì quá quan trọng.
Em sẽ tự mình đứng lên: Trái tim em đã thật sự bình yên. Ảnh: internet

Em học được cách giấu kín nỗi buồn trong lòng, học được cách quên đi những gì không đáng nhớ. Trước khi quen anh em vẫn sống rất tốt, vậy thì chẳng có lý do gì để hai năm ngắn ngủi đó làm ảnh hưởng đến cả quãng đời tươi đẹp sắp tới của em. Điều em cần là một tình yêu thật sự chứ không phải một người đàn ông để khỏa lấp nỗi trống trải trong lòng. Em không còn đau lòng vì người đàn ông đã quay lưng lại với mình mà thay vào đó trái tim em vẫn luôn mở rộng để tiếp tục yêu thương.
Dĩ nhiên mỗi lần nhớ lại chuyện cũ lòng em vẫn cảm thấy dâng lên đôi chút nỗi buồn. Chỉ là hơi buồn thôi, bởi vì dù sao em cũng là người sống thiên về tình cảm. Nhưng em đã không còn hận, cũng chẳng hề trách cứ ở anh bất cứ điều gì. Em hiểu rằng chỉ có tha thứ mới là cách tốt nhất để khiến trái tim mình cảm thấy thật sự bình yên. Lòng em đã thanh thản hơn nhiều lắm kể từ ngày em chấp nhận từ bỏ và thứ tha. Em cười nhiều hơn và cũng cảm thấy cuộc sống này còn có rất nhiều điều tươi đẹp. Có lẽ việc em nhìn thẳng và đối diện với nỗi đau đã khiến nó sợ hãi mà bỏ em đi chăng?!
Em tự hào vì mình vẫn là một cô gái tràn đầy tự tin và kiêu hãnh. Em biết đứng dậy sau vấp ngã và tự rút ra bài học cho bản thân mình. Chẳng ai muốn mình gặp điều thất bại, nhưng nếu nhìn thoáng một chút thì cho dù thất bại trong cuộc sống hay trong tình yêu cũng đều rèn luyện cho đôi chân ta cứng cáp và trưởng thành hơn. Giờ thì anh yên tâm rồi nhé, hãy cứ làm một bờ vai thật vững chắc để cho ai đó dựa vào, bởi em vẫn đang rất ổn và em chẳng cần bất cứ một sự thương hại nào từ phía anh đâu.
[Xaluan]

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn