Một Nửa Mùa Thu
Sài Gòn chớm Đông hay vẫn còn lưng chừng ở một nửa mùa Thu còn lại nhỉ? Sao em vẫn thấy mình lơ thơ mắc kẹt trong mùa nỗi nhớ.
Em nhớ mùa Thu - nhớ cái mùa mình tình cờ gặp nhau nơi
cái quán cóc liêu xiêu đỏng đảnh. Em nhớ con đường Thu - nhớ con đường
trăng thanh gió mát bàn tay em ngại ngùng đan nhẹ tay anh, và Em nhớ cái
tĩnh lặng nhất của trời Thu - khoảng khắc vô tình anh nói yêu em. Ngày
mình mới yêu, mình cũng thật hạnh phúc anh nhỉ?
Em nhớ cái tĩnh lặng nhất của trời Thu - khoảng khắc vô tình anh nói yêu em. Ảnh: internet
Sẽ là bao mùa Thu qua cho bao mùa nỗi nhớ, bao mùa yêu thương,
Thu vẫn trong trẻo như ngày nào, nắng vẫn dịu dàng nhẹ đổ trên vai. Em
và anh vẫn cứ bước song hành với nhau trên con đường tình, vậy mà những
bước chân ấy lại ngập ngừng với nhau đến thế.
Mình chưa từng bắt đầu, cũng chưa từng kết thúc, cứ
hoang mang lửng lơ ở mùa Thu đã vơi đi một nửa, ngại ngần không dám kiếm
tìm bắt đầu một mùa Thu trọn vẹn nơi khác. Cứ thế một nửa mùa Thu - một
nửa cuộc tình của em và anh đã trôi qua hững hờ, không trọn vẹn yêu
thương.
Và rồi khi em và anh đang còn trẻ, còn rất nhiều mùa
Thu đẹp ở phía trước, thì việc từ bỏ đi một tình yêu có thể sẽ dễ dàng,
anh và em vẫn hi vọng vào tương lai có thể tìm được hạnh phúc, tìm được
một tình yêu bình yên khác trong những lần Thu mới. Nhưng em cũng tự nhủ
lòng biết đâu có những điều ta muốn, những điều ta cảm nhận chỉ có một
lần trong đời, vì thế em vẫn cứ yêu Thu xanh nắng vàng, yêu những cơn mưa Thu bất chợt, yêu con đường có lá vàng rơi…
[Yume]