Có một mặt trời ngừng tỏa sáng
Có thể nào tin mặt trời sẽ không còn tỏa sáng
Có thể nào tin mặt trăng không đêm tròn mỗi tháng
Có thế nào tin đất nước này không còn tiếng nói cười
Không thể tin từ hôm nay Người sẽ muôn đời im lặng, CHA ơi !
Tin gì lạ vậy ? sao tàn khốc
Mới thoáng nghe con chết lặng người
Sau lúc bàng hoàng sững sờ phút chốc
Con vật ngã mình, chỉ thốt được Bác ơi
Hôm nay 31 triệu người nức nở
Gào thét trong tim và thốt thành lời
Bác ơi, Bác ơi, Bác còn đâu nữa
Nước mắt cùng mưa tuôn rơi tuôn rơi.
Cha ơi cha nhân từ như vậy
Vị thánh hiền mang tư tưởng Mác – Lê
Một tâm hồn rất Việt Nam: cần cù và giản dị
Một cuộc đời trong suốt như pha lê
Thế giới khóc thương một thiên tài vĩ đại
Một ý chí quật cường khiêm tốn vô song
Dân tộc khóc thương người Cha bác ái
Người mẹ hiền rất đỗi thương yêu
Con bỗng hướng về quá khứ
Ngày với ngày năm trước diễu qua
Những kỷ niệm xưa trở nên lịch sử
Khi hôm nay người vĩnh biệt chúng ta
Chúng con chưa quen một ngày vắng Bác
Đau thắt tim nắm tay nhau khóc
Cho riêng mình, cho dân tộc Việt Nam
Cho loài người bị áp bức lầm than
Chúng con quen
đón tiếng Bác
Trong đêm giao
thừa trước pháo nổ đón xuân sang
Chúng con quen
đón nhìn mái đầu tóc bạc
Trên lễ đài Người
chào vẫy toàn dân.
Biết lấy gì đo
nổi xót đau
Lấy gì êm được
những đêm thâu
Năm canh thảng
thốt mơ hình Bác
Nước mắt đầm vai
khóc nghẹn ngào
Này hỡi kẻ thù
quân sát nhân
Trong trái tim ta đeo băng tang
Trút hờn đau khổ trên thây giặc
Dưới bóng Người ta đứng hiên ngang
Con qua dinh Bác
những ban trưa
Cổng đóng màu
tang khóc giữa cờ
Thềm cao im vắng
hàng lim rủ
Rặng duối đìu hiu
đứng lặng tờ
4-09-1969
Nhận xét