Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ - Sách Hay


"Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ...!"
Một vé trở về giấc mơ màu cổ tích
Bút mực, truyện tranh... những tiếng cười khúc khích.
Bàn có năm người và một bịch bỏng ngô.
Cho tôi về cái thời biết tập tô
Vẽ ông mặt trời cười hiền hiền như bố
Cột tóc hai bên lon ton chào khắp phố
Chiếc xắc xinh xinh đựng những món đồ hàng.
Cho tôi về chơi lại ô ăn quan
Bắn chun, ùn đẩy rồi xếp hàng vào lớp
Kéo áo bàn trên mượn bút chì, tẩy, thước...
"Mày ơi!", xòe tay là được hạt ô mai...
Cho tôi xin một vé, không hai
Vé một chiều chẳng còn đường quay lại
Cho tôi về tuổi thơ tôi mãi mãi
Ngủ với trăng sao trong những giấc mơ dài... (*)

cho tôi xin một vé đi tuổi thơ

Cuốn sách giúp tôi tìm lại được những giây phút hồn nhiên của tuổi thơ. Ảnh: internet

Những dòng thơ thật đẹp, nhắc nhớ bạn và tôi, ai mà chẳng có tuổi thơ.
Tuổi thơ, nhắc lại, như cổ tích
Có thể là, lũ trẻ con bắn bi, trốn tìm trong xóm; hái hoa bắt bướm; chơi trò vợ chồng, công chúa hoàng tử…
Tuổi thơ muôn hình muôn vẻ, muôn màu muôn sắc. Nhưng đã khi nào bạn đã vạch ra một hành trình để trở về với nó? Đã bao giờ bạn mỉm cười một mình khi nhớ về cái thời bé bỏng, thơ ngây?
Và đã khi nào bạn muốn cầm trên tay chiếc vé đặc biệt, trở thành hành khách của “chuyến tàu tuổi thơ”?
“Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” của Nguyễn Nhật Ánh đã là chiếc vé kỳ diệu dành cho tôi. Vì nó là một tiếng cười trong trẻo, hồn nhiên giữa cuộc sống nhiều lo toan, vất vả; giúp tôi quên đi được một tiếng thở dài đang bị nén lại, khi đọc từng trang sách.
Dù, với tôi, cách viết của nhà văn đôi khi có hơi gượng gạo, nhưng tôi vẫn thấy đây là một cuốn sách đẹp. Đẹp cả về nội dung lẫn tư tưởng.
Vì, tôi đã sống tốt hơn với việc, đôi khi chúng ta phải học làm trẻ con, trước khi trở thành một người lớn, khi đọc “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”.
(*) Thơ sưu tầm
[Daisy]

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn