Về Thu Xếp Lại


Lại một tuần trăng nữa đang đi qua. Thành phố, nơi mà nó sống, muốn nhìn thấy trăng thì phải ngước lên trời. Bình thường sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy được. Vì những ngọn đèn cao áp. Nhưng mọi người luôn luôn bận rộn, có lúc nào nhớ tới để thấy?! Cả nó cũng thế…



 
Sẽ thu xếp lại, mọi thứ, để mai là một ngày mới. Ảnh: internet

Buổi tối, sau giờ tan sở, nó đi café với vài người bạn. Bạn bè gặp nhau, nói rất nhiều chuyện. Những chuyện không đầu không cuối mà khi bị ngắt quãng bởi cuộc điện thoại nào đó, có thể bị quên, không nhớ là đang nói gì... Ngồi giữa sự ồn ào của thành phố mà nó thấy trống vắng, đơn côi. Tiếng mọi người nói  xen lẫn với tiếng của vài chiếc xe tăng tay ga, rít xuống mặt đường làm nó chùng xuống. Nói cười rất nhiều. Vậy mà lại vẫn có những khoảng tĩnh lặng rất riêng, để thầm ước, giá nơi này là vùng thôn quê thì tuyệt biết bao.

Nó muốn đi bộ và muốn một mình nên ra về sớm hơn một chút, khi các bạn của nó vẫn còn ngồi lại. Bước đi trên đôi chân của mình, nó vẫn thấy vui nhưng vẫn cảm giác thiếu nhiều thứ trong một thứ. Thời gian đang trôi qua từng kẽ ngón tay trong từng bước đi. Nó nghĩ tới những người nó yêu thương một chút, nghĩ tới những thứ làm nó vui vẻ một chút, nghĩ về hôm nay một chút, nghĩ về ngày mai một chút. Cái gì cũng chỉ một chút! Rồi lại tự nhủ, ngày mai sẽ là ngày mới khi ngày hôm nay khép lại. Tuy hôm nay chưa mới, ngày mai chính nó sẽ mới hơn

Dừng lại trước cửa nhà, nó đứng ngắm lũ trẻ trong con hẻm cạnh nhà chơi với nhau.  Khoảnh khắc dừng cuộc sống tại một điểm. Mọi thứ bình yên đến tuyệt đối. Hạnh phúc với nó đơn giản vậy thôi. Những lúc thế, nó mong thời gian dừng lại lâu hơn một chút và không muốn bất cứ một cái gì khác. Tất cả mọi thứ bình thường hàng ngày trở nên vô nghĩa với vào khoảnh khắc đó.

Lên căn gác nhỏ rồi ngồi im trên ghế, nó mở một bản nhạc đã nghe liên tục trong nhiều tuần nay để nghe lại. Có một điều nó thấy lạ. Mọi người khi mệt thì chỉ muốn ngủ. Còn nó thì ngược lại, càng mệt, càng căng thẳng mình càng tỉnh táo. Tỉnh táo đến độ mọi thứ đều trống rỗng. Nằm xuống ngủ như nằm xuống những khoảng chơi vơi không bao giờ thấy điểm dừng lại...  Tất cả đều xa vắng. Một một sự xa vắng bình yên... 

Nằm xuống và nhắm mắt vào, nó ngẫm nghĩ. Ừ. Thôi. Sẽ thu xếp lại, mọi thứ.
Để mai là một ngày mới.
[Daisy]

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn