Suy Nghĩ Cuối Tuần: Học Yêu
Em nói rằng, yêu cũng cần phải học.
Anh bảo, yêu là cảm xúc. Cảm xúc thì đến tự nhiên, không gượng ép, và không cần phải học.
Nhưng với em, như vậy không đúng. Em lý giải, yêu là một quá trình, phải học từng bước. Đầu tiên là quan tâm,
rồi thấu hiểu, rồi yêu. Mọi thứ sẽ đến rất tự nhiên. Nhưng phải rất
kiên trì thì mới học tốt được môn học không có trong nhà trường này, để
đến được đích.
Để em giải thích từng bước một đó cho anh nghe nhé.
Ví dụ, ngày đó, khi ba mẹ em quyết định chuyển cả gia đình
đến một vùng đất khác để sinh sống. Căn nhà, nơi em được sinh ra, lớn
lên, với bao nhiêu kỷ niệm suốt mười mấy năm được bán đi. Em thấy mình
như mất một cái gì đó, thuộc một phần cơ thể mình. Mỗi lần về quê, đi
ngang qua ngôi nhà cũ, nhìn thấy những dấu vết ngày xưa em vạch lên vẫn
còn ở những bờ tường, gốc cây, nước mắt em rớt ra. Vì nơi ấy giờ đây
không còn thuộc về em nữa. Còn ngôi nhà mới, chẳng có gì thuộc về em cả.
Mọi thứ đều lạ lẫm. Quê hương em là đồng bằng xanh màu lúa phủ. Nơi gia
đình em chuyển đến chỉ có những ngọn núi bạc đầu vì dãi dầu mưa nắng.
Em thấy màu đất khác; khuôn mặt những người hàng xóm khác; cách chào
mời, nói cười với nhau cũng khác. Em luôn cảm nhận sự thiếu vắng rất
nhiều thứ khó gọi thành tên mỗi lần về thăm gia đình. Ai đó nói câu, nơi
nào chưa có người thân của mình nằm xuống, nơi đấy chưa phải là quê
hương, em thấy rất thấm thía.
Nhưng rồi em dần học cách quan tâm tới những thứ xung
quanh. Quan tâm đến màu nắng, mùi hương của cây lá vào sớm mai khi tỉnh
dậy; những buổi chiều
rong ruổi trên những triền núi dọc theo một thung lũng rộng lớn; những
con đường, những loài cây… Mọi thứ cũng không đến nỗi nào. Chưa nói có
những điều khiến em phải thích thú. Như một sáng tỉnh dậy rất sớm, bước
ra ngoài ngước nhìn lên trời, tưởng như chỉ cần lên ngọn núi phía đằng
kia, em sẽ chạm tay tới hàng triệu vì sao. Chúng tỏa sáng lung linh,
thật kỳ diệu. Giống như một bí mật, chỉ chờ em thức giấc để mình em
chiêm ngưỡng. Và tất cả biến mất lúc mọi người cùng tỉnh dậy. Bí mật ấy
giúp em có thể ngồi lắng nghe mẹ kể chuyện về những người hàng xóm em
chưa từng biết tên để gọi. Rồi em dễ dàng cười với họ khi gặp hơn, và
học cách nhớ mặt, nhớ tên một số người, để có thể chạy đến nhà một số
người nào đấy khi có việc cần.
Năm tháng qua đi, em dần hiểu được rằng, những người
hàng xóm mới của gia đình em cũng rất tốt. Họ xuất hiện nhiều hơn trong
những câu hỏi
của em khi về thăm nhà. Những con đường cũng trở nên thân quen. Em có
thể nhớ được, đoạn ấy có một cây hoa sữa rất lớn, nở rất nhiều hoa vào
cuối mùa thu. Em ngóng chờ mỗi mùa hoa nở, mỗi lần có dịp đi ngang qua
nó. Thỉnh thoảng em kể cho bạn bè mình nghe những câu chuyện nho nhỏ về
nơi ấy. Rồi một ngày, chợt giật mình, em nhận ra, mình đã yêu nơi gia
đình mình đang sống từ lúc nào không biết.
Yêu cũng cần phải học. Ảnh: internet
Ví dụ, ngày đó, em không
thích tất cả những người nào em nhận thấy, họ “có vấn đề về nhân cách”.
Chỉ cần một hành động không theo cách em nghĩ là em tự tách mình ra với
họ ngay. Ví dụ như một người luôn nói về đạo đức cho người khác nghe,
nhưng lại tham lam, cầm tiền của một người bán rau, khi họ nhầm lẫn
trong việc trả lại tiền lúc mua hàng.
Em không muốn quan tâm, không muốn để ý tới những con người như vậy.
Nhưng rồi một ngày kia, khi thấy người đó hớt hải, lo
lắng chạy nơi này nơi kia để đưa một người họ hàng chẳng thân thiết lắm
đi bệnh viện. Vì người bị bệnh chẳng có ai bên cạnh. Tự dưng em cảm
thấy, mình nhỏ nhen, ích kỷ. Có cái gì trên đời là hoàn hảo? Có ai chưa
từng mắc lỗi lầm? Kể cả bản thân em.
Em nhìn rồi tự ngẫm đến mình. Cốt lõi của tình yêu là
để vun đắp và xây dựng những thứ chưa được hoàn hảo, chưa được tốt đẹp;
để vươn đến những ước vọng cao hơn, xa hơn. "Yêu" là một động
từ, và nó cần được thể hiện dưới những hành động để đúng ý nghĩa của nó.
Mà hành động thì cần phải học và rèn luyện. Sẽ trở thành vô nghĩa nếu
chỉ lý tưởng hóa nó lên dưới danh từ "tình yêu" mà chẳng làm gì. Vậy em đã làm được gì để tạo lên những thứ ấy cho cuộc sống? Hay em chỉ biết lên án những điều không vừa ý ở xung quanh?
Để xây dựng những thứ chưa được hoàn hảo, chưa được tốt
đẹp; để vươn tới những ước vọng cao hơn, xa hơn, cần phải có sự hiểu để
hành động. Đó là sẵn sàng tha thứ, sẵn sàng bao dung, sẵn sàng chấp
nhận, và cả đón nhận, để có thể tập cách sống vị tha. Với chính bản
thân, và với mọi thứ quanh mình.
Bởi vì, yêu không phải tìm cách để yêu những thứ hoàn
hảo, tốt đẹp, mà phả học cách để yêu những điều chưa hoàn hảo, để một
ngày nào đó, chúng tốt đẹp hơn. Vậy nên việc học yêu này cần sự kiên trì
rất cao mới có thể bước được đến đích, ở cuối con đường của mỗi đời
người.
Là như vậy anh ạ!
[Saigonaise]
Nhận xét