Suy Nghĩ Cuối Tuần: Vấp Ngã Và Thất Bại
Những vấp ngã, những thất bại, những khó khăn chỉ là
thử thách chờ mỗi người chúng ta vượt qua trên từng chặng. Nếu không từ
bỏ, luôn biết hy vọng, và phải tin – tin tuyệt đối vào những điều mình
mong muốn để nỗ lực vượt qua thì chúng ta thừa sức vác được khối đá ấy
đi theo, chừng nào nó còn muốn theo. Rồi chắc chắn đến một ngày, tình
yêu của trái tim sẽ nghiền nát nó. Đấy là điều tôi muốn bạn biết.
1. Ngày cuối tuần tôi nhận được tin
nhắn, của một người em họ ở xa, với nội dung rằng: “Em đang ở giai đoạn
khó khăn trong cuộc sống. Thực sự khó khăn. Em không biết nói thế nào nữa. Em sẽ email cho chị sớm. Vì không dám nói với ai, và em rất khổ tâm chị ạ”.
Vấp ngã và thất bại là điều ai cũng phải găp trong cuộc sống của mình. Ảnh: internet
Tôi rất thương quý đứa em họ này. Nhưng không hiểu sao
khi đọc tin nhắn, tôi chẳng thấy lo lắng và phân vân chút nào. Vì tôi
tin mình hiểu những điều làm cô bé khổ tâm, những thứ khó khăn ấy chắc
chắn sẽ giải quyết được trong tầm tay. Cứ như thể tôi hiểu, đó là một
việc đương nhiên sẽ có lúc xảy ra, nhưng không biết là việc gì. Lúc ấy
tôi chỉ trả lời rằng: “Ừ. Chị sẽ đợi”.
Đến tối tôi kiểm tra email thì vẫn chẳng thấy, và đến
chiều ngày hôm sau vẫn không thấy mail đâu. Tôi online trên yahoo
messenger. Khi thấy nickname của tôi bật sáng, cô bé vào trò chuyện
ngay. Có lẽ vì không biết kể thế nào khi viết email. Hoặc có thể là muốn
nói chuyện trực tiếp với tôi qua yahoo messenger nên cô bé không viết
email được. Rồi cuối cùng thì tôi cũng biết được sự khổ tâm của cô ấy.
Cô bé bị hỏng kỳ thi tốt nghiệp Đại học vừa rồi. Cùng lúc, gia đình lại xảy ra một số chuyện không vui khiến cô bé phải suy nghĩ, lo lắng nhiều.
Cô bé bảorằng: “Trong lúc thi, và khi thi xong em vẫn
tin mình làm bài khá tốt. Bây giờ em không biết nghĩ gì ngoài việc chờ
đến thứ hai để lên văn phòng khoa, phúc khảo lại bài thi. Em chưa dám
nói với bố mẹ em vì có lẽ bố mẹ em sẽ rất “sốc” khi nghe tin này. Lại
còn cả cô em và mọi người trong gia đình nữa. Mọi người ai cũng biết
ngày 31/6 sẽ là ngày phát bằng tốt nghiệp. Cô của em đã xin cho em vào
được ngân hàng kia (cô bé học bên ngân hàng). Chỉ chờ em tốt nghiệp
thôi...”.
Tôi bảo cô bé rằng: “Ừ. Cứ làm tất cả những gì em cho
là cần thiết. Tuy nhiên đừng có quá sợ sệt vậy. Thi rớt thì chờ đợt hai
thi lại. Nếu em không muốn nói chuyện này với gia đình bây giờ thì cũng
không cần phải nói. Điều quan trọng bây giờ là em phải xác định, em sẽ
tự lo cho bản thân được, sẽ đứng vững được mà không cần sự trợ cấp của
gia đình, trong tất cả mọi thứ, nhất là tài chính. Vì em đã ra trường,
đã tốt nghiệp rồi”.
Khi gặp những thất bại, vấp ngã, chắc chắn bạn sẽ thấy hoang mang, lo lắng... Ảnh: internet
2. Kể tỷ mỉ cuộc nói chuyện này ra thì
rất dài dòng. Tuy nhiên tôi có một số suy nghĩ muốn nói đến về từ việc
cô bé này. Để cho bạn, nếu gặp phải thì hãy suy nghĩ thử xem.
Tôi không hiểu tại sao, vào thời đại này rồi, giữa thế
kỷ XXI, giữa thời cả thế giới hòa nhập vào nhau mà có rất nhiều người
đang nắm trong tay một phần thế giới vẫn còn chấp nhận việc người khác
làm hộ mình đủ thứ.
Để tôi điểm một số ví dụ nhé. Tôi có một cậu bạn học cùng khóa. Khi tôi và nhiều người khác lăn lộn để phỏng vấn,
xin việc làm sau khi tốt nghiệp, đi làm gần một năm rồi mà cậu bạn đó
vẫn ở nhà chờ cái vị trí một người quen định đưa vào. Tôi không ghét bất
cứ điểm gì ở cậu ấy. Nhưng cứ nghĩ đến việc cậu ấy ở nhà chờ đợi trong
gần một nay và không hề tự thân vận động đi làm, đi tìm việc thì tôi
thấy không còn muốn suy nghĩ bất cứ thứ gì liên quan đến cậu ấy nữa.
Đừng có biện hộ như những người xung quanh của tôi rằng “đó là số phận”
khi chưa có việc làm bạn nhé.
Lại có một người họ hàng khác, trong một lần họp mặt
gia đình, bác ấy rất hào hứng nói với tất cả các anh em, con cháu đang
quây quần bên bàn ăn: “Anh làm phiên phiến thì mới nhanh được vậy đấy.
Khi nó nhận được giấy chứng nhận tốt nghiệp một cái là viết luôn bốn bộ
hồ sơ gửi đi. Phải nói rằng mình có số may mắn, từ trước đến nay viết bộ
hồ sơ nào là trúng bộ hồ sơ đó, chưa bao giờ bị trệch. Vậy nên kể cả hồ
sơ thi Đại học của chúng nó anh cũng viết hết đấy chứ”; “Xong việc rồi
hôm ấy đi mua cặp cây cau cảnh, to, đẹp, rồi thuê xe chở đến nhà ông ấy.
Lúc đầu cứ khăng khăng không nhận và bảo, chở về đi… Nhưng rồi nài ép
mãi cuối cùng cũng nhận”.
Bạn có hiểu câu chuyện tôi đang nói không? Là bác họ
của tôi đang tỏ ra rất tự hào rằng mình là một người có tâm tốt nên có
nhiều may mắn. Viết hồ sơ thi Đại học cho các con là trúng. Viết hồ sơ
xin việc cho con là đạt. Xong rồi lại đề cập đến “ông ấy” – tức là người
có ít nhiều sự ảnh hưởng đến việc con bác ấy được tuyển dụng vào làm việc tại vị trí đó.
Tôi ngồi im lắng nghe và quan sát những câu chuyện của
những người bên mình. Tất cả những người ấy chỉ thoáng xuất hiện trong
tôi, khi tôi nhìn thấy họ. Họ không và chưa bao giờ khiến tôi phải suy
nghĩ, muốn quan tâm. Chỉ là đôi khi tôi tôi không hiểu nổi việc “tại sao
mỗi người lại tạo ra những cuộc đời tầm gửi như vậy?” khi thấy.
3. Quay trở lại việc cô bé em họ mới
kể lúc đầu. Tôi đã nói rằng: “Em hãy tự mình tìm cho mình một công việc.
Hãy làm bất cứ việc gì để đứng vững mà không cần sự trợ giúp của bất cứ
ai ngoài sự chia sẻ về tinh thần (nếu có thể). Miễn là công việc ấy phù
hợp với khả năng của em và hoàn toàn chân chính. Khi đứng vững rồi thì
em muốn tiến đến đâu là quyền của em. Còn việc nói với bố mẹ, cứ từ từ
để một lúc nào đó. Khi em đã tìm được việc. Khi em hoàn toàn tin tưởng
và chắc chắn những việc mình đang làm. Nếu không làm được như vậy thì em
sẽ còn đắm chìm trong lần vấp ngã,
thất bại này! Còn họ hàng và tất cả mọi người khác, đừng có bận tâm đến
họ. Nếu không thấy vui thì tránh gặp họ một thời gian cũng chẳng sao.
Em hãy tự trả lời câu hỏi, em sống cho chính cuộc sống của em hay em
sống vì những ý muốn của họ hàng, của mọi người xung quanh; và em đang
xây dựng cuộc sống đó bằng cách nào? Nếu em chưa gạt được chữ “nhưng” ra
thì mãi mãi em sẽ không đứng dậy nổi khi vấp ngã, thất bại trong những
chặng đường phía trước. Rớt tốt nghiệp thì có là gì ghê gớm chứ. Tương
lai có nhiều đường để đi tới. Điều quan trọng là sự tự tin ở em, đứng
dậy và dám dấn thân bước, ngay cả khi biết sẽ có muôn vàn chông gai và
khó khăn. Tất cả chỉ là thử thách!”.
Nhưng đừng vì thế mà chấp nhận sống cuộc đời tầm gửi, bởi ngay cả trên đá, hoa vẫn nở... Ảnh: internet
4. Bạn ạ! Tôi đã hành động đúng như
thế đấy. Tôi lựa chọn và tôi từ bỏ. Tôi lên án và tôi tổn thương. Tôi đã
từng khóc đến mềm người ra khi chỉ có một mình đối mặt với tất cả mọi
thứ. Không chỉ đơn thuần là việc tôi muốn mà còn là việc tôi thẳng thắn
cho mọi người thấy việc, tôi phản đối những “cuộc đời tầm gửi”.
Viết đến đây tự dưng tôi muốn cười. Tôi – có lúc đã
thấy mình hóa ngây ngô như đá, khi không còn nước mắt để khóc cho chính
mình và cho hai chữ mà mọi người gọi là “Cuộc sống” - theo đúng nghĩa
đen của nó… Tự dưng tôi muốn hỏi, không biết đến bao giờ mọi thứ mới
thay đổi trong văn hóa sống của những người Việt Nam chúng ta? Tất cả
những thứ ấy chỉ là văn hóa sống! Nếu có ai đó muốn làm khác đi thì chắc
chắn phải tự đấu tranh rất mạnh mẽ. Đấu tranh cho một điều hết sức bình thường mà ở các nước phát triển Tây phương đã đi qua từ rất lâu.
Bạn ạ! Chúng ta sinh ra đôi chân là để bước. Tôi đã
từng cười đùa nói với một người bạn của mình rằng: "Bạn biết chân tui
còn dài hơn đường không?!". Chỉ có những người tật nguyền mới cần người
khác, những thứ khác trợ giúp khi di chuyển; Chúng ta sinh ra đôi tay là
để tạo ra và nắm giữ những gì mình đã tạo ra. Chỉ có những người mà đôi
tay của họ không có khả năng sử dụng thì mới không tạo ra những gì mình
muốn bằng chính đôi tay của mình. Hãy coi việc nắm giữ những gì không
do mình tự tạo ra là một việc tự hạ thấp chính mình; Chúng ta có bộ óc
để tư duy và để kiêu hãnh về bản thân. Vậy hãy suy nghĩ và hành động sao
cho đừng để mình trở thành thiểu năng.
Còn những vấp ngã, những thất bại, những khó khăn chỉ là thử thách chờ mỗi người chúng ta vượt qua trên từng chặng.
Tất nhiên rồi! Khi chưa đi qua được (những) chặng đường
đấy thì vẫn có một khối đá nặng trịch trong lòng. Vậy nhưng nếu không
từ bỏ, luôn biết hy vọng, và phải tin – tin tuyệt đối vào những điều
mình mong muốn thì chúng ta thừa sức vác được khối đá ấy đi theo, chừng
nào nó còn muốn theo. Rồi chắc chắn đến một ngày, tình yêu của trái tim
sẽ nghiền nát nó. Đấy là điều tôi muốn bạn biết.
Để một ngày ngoảnh đầu nhìn lại, ta tự hào để nói với chính mình rằng: “Đó là cuộc sống của tôi – That’s my life”.
[Minh Huyền]
Nhận xét