Một Gánh Niềm Tin
Bỗng dưng một ngày thấy cuộc sống trôi êm là thế.
Cô thấy vậy nên muốn cười. Cười vì cái gì cũng nhạt
nhẽo. Tất cả chỉ là những khoảng trống chơi vơi không đáy. Không vui.
Không buồn. Không cảm xúc.
Sài Gòn mùa mưa, sáng nào trời cũng chói chang nắng. Trưa, nắng dịu hơn. Đầu chiều màu nắng nhạt dần. Và thế là mưa.
Đêm, bước ra ô cửa sổ bên cạnh phòng ngủ, nhìn ra
khoảng không vô định bên ngoài, cô thấy lòng hoang hoải. Cảm xúc không
màu khiến cô chỉ muốn được cầm cọ vẽ. Cái ý muốn ấy cứ lặp đi lặp lại
hàng đêm. Lúc mọi thứ chấp chới giữa thực và ảo; giữa vui và buồn; giữa
yên bình và bão tố; giữa vững vàng và chống chếnh, chênh vênh; giữa bộn
bề và rỗng rạc; giữa lo toan và phẳng lặng… Nhưng cô không biết vẽ!
Không vẽ được nên mỏi rã rời.
Vô định. Cô chợt hỏi mình, trong cuộc đời, con người ta
dành bao nhiêu thời gian để sống và sẽ có bao nhiêu thời gian làm cuộc
sống ấy chết đi? Cô đang ở cái nửa nào? Suối đời, đâu đấy vẫn có những
dòng khe lạc loài chẳng về đâu… Vậy trăm sông có thật đều ra biển? Câu
trả lời không có nên hồ nghi.
Sầu riêng ai mua mà bán? Ảnh: internet
Miền gió gọi tên. Sầu riêng
ai mua mà bán. Cô muốn có ai đó bên cạnh, im lặng để nghe thời gian
trôi. Nhưng lại sợ. Sợ tiếng lòng lạc nhịp. Mỗi người sẽ đi về một miền
nhớ cách rất xa… Có thể là chẳng bao giờ bắt gặp. Vậy nên thôi. Một mình
biết đâu lại thỉnh thoảng gặp được nhau trong những giấc mơ.
Ngồi. Cô mở những trang nhật ký cũ đọc lại. Những dòng
đã viết, dù cho bất cứ ai cũng đều thấy viết cho chính cô. Chữ cười
trong “buồn cười” rơi đi mất. Việc đọc về chính mình có chút nào xốn
xang, có chút nào chua xót... Tự vịn những lời nhắn ngẩn ngơ của mình để
đi qua miền ưu phiền trong thế giới thênh thang…
“Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt” – Trịnh Công Sơn.
“Nhật nguyệt đè vai – quang gánh tháng năm dài” – Mai Thu Sơn.
“Nhật nguyệt đè vai – quang gánh tháng năm dài” – Mai Thu Sơn.
Các nhạc sĩ thấy nặng bởi gánh gồng Nhật Nguyệt.
“Gánh nặng Cuộc Sống” – một câu nói bình thường mà tất cả những người bên cô hay nói…
Còn cô, cô chẳng gánh những thứ đó. Vậy nhưng thỉnh thoảng cũng thấy nặng trĩu trên vai, bởi một gánh Niềm Tin...
Gánh Niềm Tin cho mình cô cũng đã thấy khó khăn. Vậy mà
đôi lúc, cô thấy mình phải gánh giùm cho những người bên cạnh, gánh
Niềm Tin cho cả cuộc sống…
Những tháng ngày…
Áp lực...
Mệt mỏi...
Rã rời...
Áp lực...
Mệt mỏi...
Rã rời...
Chiều hoang nắng nhạt nhưng gió vẫn miên man trên những
cành phượng có đỏ rực như lửa. Cô nhớ đến lúc nào đó nói rằng: Cô chẳng
cần, chẳng muốn gì cả ngoài một chốn để thở than. Thở than để được thấy
bình yên.
Thở than về những giọt nước mắt đã khóc cho những giấc mơ đời… Có ai có
thể ôm chặt lấy cô ngay cả khi cô rã rời, không đủ sức trao cho họ điều
gì, dù là một hơi ấm?
[Daisy]
Nhận xét