Bâng khuâng [05]

Hà Nội, mưa lãng đãng nhẹ rơi...

Hôm nay mưa lại về, những hạt mưa nhỏ rơi lác đác, lưa thưa, gợi cho lòng khắc khoải.

Biết một vài chuyện để rồi tự dưng chạnh lòng mà xót xa.

Ừ thì... chỉ xót xa thế thôi. Giờ thì đã là người dưng rồi. Lối riêng mình ta ta vẫn bước trên thênh thang...

Có những nỗi niềm muốn xua cho tan đi...

Có những nỗi nhớ muốn chôn vùi thật sâu vào quên lãng...

Có những cái nhói lòng chỉ bất chợt òa lên cũng đủ làm con tim như vụn vỡ...


Tưởng rằng đã thôi không đau... Mà sao nỗi xót xa vẫn dâng tràn?...

Cứ lặng yên đi lòng nhé! Cứ ngủ cho ngoan hỡi nỗi nhớ! Và hãy đập nhịp đập bình yên nhé con tim...



Gió ღ

BÂNG KHUÂNG 5
(Hà Nội, 30/5/2012)

Lòng buồn...
ngơ ngẩn vì đâu?
Sao hoài khắc khoải sầu đau thế này?...

Yêu thương về lại vơi đầy
Bàn tay đã bỏ bàn tay...
hững hờ
Sao ta còn nắm chơ vơ?
Con tim lạc nhịp thẫn thờ, nỉ non...

Nhớ nhung rải khắp đêm mòn
Ôm bao gối mộng, héo hon thân tàn
Giật mình tỉnh giấc mơ hoang
Lại thêm lần nữa vỡ tan nụ cười...

Bâng khuâng trách vầng trăng rơi
Sao buồn đẫm lệ để khơi nỗi niềm?
Bao công ru vào lãng quên
Giờ sầu đọng
lại triền miên cõi lòng...

Nổi trôi hoa lạc giữa dòng
Còn ta đang lạc giữa sông tình hờ...

Thôi thì
cũng chỉ là mơ
Trút thương nhớ
nghe áng thơ đượm buồn...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn