Xin thơ...


XIN THƠ...

Thơ nào có tội gì đâu?
Mà sao ai oán, sầu đau
hỡi Người?
Để cho ướt sũng trang đời
Để thơ cũng nhạt tiếng cười...
mà thương!!!

Đành rằng có những vấn vương,
Đành rằng lỗi hẹn mùa sương mất rồi!

Chỉ xin thơ đừng nỡ rơi
Phím đau, phím nhớ... gõ lời:
Lãng quên!

Cho xua tan hết muộn phiền
Cho cơn gió lại dịu hiền..
đẩy đưa
Cho tinh nghịch những cơn mưa
Gọi về vạt nắng đọng mùa dấu yêu
Cho quên khoảnh khắc ráng chiều!!!

Hỏi Người
bên bến tịch liêu, có buồn?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn