Trách thơ...



TRÁCH THƠ...

Vì thơ tấu khúc bi sầu
Lòng ta cũng thấy:
chợt đau,
chợt buồn...

Trách nàng thơ
cứ nỡ buông
Lời nào ai oán, vấn vương
làm gì?

Cuộc đời lắm nỗi thị phi
Nên tình dang dở mấy khi vẹn tròn?
Đượm sầu ngân tiếng nỉ non
Mượn thơ cho gửi tâm hồn đa đoan...

Lời thơ có lúc bẽ bàng
Vì trăn trở, vì hoang mang, vì đời...
Lời thơ có lúc gãy rời
Vì yêu nhớ, vì hận người phụ ta...
Lời thơ có lúc xót xa
Vì tủi phận, vì phôi pha...

Đành rằng,
Có thơ bầu bạn đêm trăng
Lòng ta cũng khỏi nhập nhằng, chênh vênh
Thương cho con nước lênh đênh
Như hồn ta
mãi buồn tênh vì đời...

Đành rằng
nhờ áng thơ rơi
Mà ta cũng được mỉm cười
bình yên...

Vãn trách thơ chẳng ngủ quên
Nỡ buông bao tiếng buồn phiền đời ta...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn