Thơ rằng...


THƠ RẰNG...

Thơ rằng
hát khúc nỉ non
vì thương nhớ, vì héo mòn, vì ai?
Sao không tấu khúc khoan thai
để hôm nay, để ngày mai, được cười?

Thơ rằng
ướt sũng trang đời
bởi lời than khóc lỡ rơi phím sầu
Sao không ướt nhòe nỗi đau
Mỉm cười giã biệt cho nhau nhẹ lòng?

Thơ rằng
sáo đã sang sông
Nơi xa còn mải ngóng trông, làm gì?
Sao không quay bước mà đi?
Dẫu yêu lắm,
nhưng biệt ly thật rồi!!!

Thơ rằng
cứ mãi ỉ ôi
để tim ta cũng không thôi ưu sầu...

Nhận xét

Thơ rằng
Người đã đi rồi
Để tôi
Cùng với hồn tôi
Cuối chiều

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn