Tản mạn thơ xưa...


Cuộc đời… hình như luôn chứa biết bao điều kỳ bí. Nó luôn cảnh báo trước cho chúng ta một điềm gì đó của tương lai, nhưng vì vô tình, vì quá chủ quan, mà ở hiện tại ta chẳng bao giờ để ý hay nhận biết kịp thời. Chỉ cho tới khi, một việc gì đó xảy ra rồi, linh ứng với cảnh báo khi ấy, ta mới lục lại ký ức để mà giật mình.

Hôm nay, tôi đọc lại tất cả những bài thơ mình từng viết về Người, về mối tình đã được đặt dấu chấm hết. Và tôi cũng chợt giật mình, bởi mỗi bài thơ khi ấy, dù là dạt dào yêu thương, dù là chứa chan say đắm, ngọt ngào, nhưng vẫn luôn ẩn chứa một lời cảnh báo, băn khoăn của chính tôi.

Có điều, chỉ cho tới bây giờ, khi sự tan vỡ trong tình yêu trở thành sự thật, tôi mới chiêm nghiệm lại, và thấy những cảnh báo kia mới đúng làm sao!

“Trách đời ngang trái
Buộc vào chúng mình
Dang dở mối tình
Chia ly đôi ngả
Bây giờ anh đã
Có người kề bên
Còn em màn đêm
Một mình cô lẻ”


(Thu về - 30/10/2011)

Đây là một bài thơ tôi làm rất vô tình trong cuộc thi thơ tại Văn Đàn. Và đây cũng là thời điểm Người bắt đầu dành tình cảm cho người con gái khác…

“Ngày xưa anh hứa sẽ chung tình
Trao tặng cho em mộng ước xinh
Đôi lứa bên nhau tròn hạnh phúc
Uyên ương kề cận vẹn yên bình
Nhưng chàng đành đoạn quên câu hứa
Để thiếp ngậm ngùi thương chữ "mình"
Thôi nhé nợ duyên xin lỗi hẹn
Mong người nơi ấy hãy trung trinh”


(Xướng – họa thơ Đường – 27/10/2011)

“Thương yêu gửi những nồng say
Mình sẽ chia xa nơi phi trường tấp nập
Liệu có lạc nhau giữa sóng đời tất bật?
Khi em và anh có ngăn cách đường trường?



Rồi sẽ có những khoảnh khắc đêm
Khi cô đơn chiếm trọn tâm hồn hai đứa
Khi nỗi nhớ trào dâng những môi hôn chan chứa
Anh có còn giữ hơi ấm một bàn tay?”


(Em nhớ anh – 18/10/2011)

Đây là bài thơ tôi làm trước khi tạm biệt Người và Sài Gòn để về Hà Nội. Lúc ấy, Người vẫn ngồi bên cạnh tôi, và chúng tôi vẫn trao nhau những vòng ôm đầy yêu thương…

“Lòng tự hỏi
Yêu là gì mà luôn phải sợ mất?
Sợ mất đi bao dấu yêu ngọt ngào
Sợ tình này chẳng thấu tới trời cao
Lệ lại ướt đôi mắt buồn cô lẻ...”


(Vẩn vơ – 4/9/2011)

“Đôi khi em tự hỏi, ở tít nơi xa xăm
Anh có nhớ em như em đang mong nhớ?
Cõi lòng lại nổi thêm những con sóng hãi sợ
Một tình yêu mỏng manh...”


(Khóc – 28/8/2011)

“Em và anh
Là hai đường thẳng bất tận
Cắt nhau rồi lại chia ngả làm đôi
Liệu có gặp nhau ở cuối chân trời
Hay mãi song song chẳng bao giờ giao điểm?

Em và anh
Là giấc mơ phù phiếm
Có viển vông và hoang tưởng ngút ngàn
Ngày mai kia, khi giấc mơ phai tàn
Ta sẽ còn gì trao nhau nữa?

Em và anh
Là trái tim xé nửa
Nửa của Adam và nửa của Eva
Hai nửa ghép vào thành hạnh phúc xa hoa
Của một tình yêu vẹn nguyên thành thật...

Nhưng anh yêu, có khi nào vụt mất
Trắng tay rồi mới ước được có nhau?”


(Em và anh là… – 6/7/2011)

“Dẫu biết rằng chỉ là gió thoảng thôi
Dẫu biết cái giật mình chỉ thoáng qua chốc lát
Nhưng cớ gì mà em luôn sợ mất
Một vòng tay yêu thương?”


(Giật mình – 23/6/2011)

“Giọt nắng nào vương vấn trái tim em?
Khi ngã rẽ con đường đang chia làm nhiều ngả
Những gập ghềnh sóng vỗ làm tim em gục ngã
Có níu giữ mãi được tình yêu?...


Hạnh phúc chúng mình liệu có vĩnh tồn trăm năm
Hay vì những xô bồ cuộc sống, ta phải xa nhau vĩnh viễn
Có khi nào tình yêu mình chỉ còn là hoài niệm
Chỉ còn nhớ về nhau như nhớ về một quá khứ không tên?...

Nỗi ước vọng mong có anh kề bên
Cớ sao mờ ảo và xa xăm như thế?
Bàn tay em cớ sao quá nhỏ bé
Vươn hoài, vươn mãi… vào hư không…”


(Chơi vơi - 14/9/2010)

“Trả lại em đi một con đường
Không có anh, không có nụ cười và nước mắt
Không có những tê tái, nghẹn ngào của con tim thít chặt
Trả lại em đi...”


(Trả lại cho em – 7/8/2010)

“Em tìm anh trong triền miên
Trong men say và hoan lạc đắng ngắt
Để rồi cười khi chúng mình đã mất
Một lời yêu dang dở rất phù du...

Quên nhé anh...
Ta tập quên nhau cho ngàn thu...”


(Quên – 19/7/2010)

“Ai biết trước được một tình yêu xa xăm
Có khi nao vỡ òa theo dòng đời rong ruổi
Chạm khẽ một bàn tay, mơn man làn gió thổi
Em đi tìm anh… nơi đâu?”


(Hạnh phúc là dửng dưng – 17/7/2010)

“Em đi tìm cho riêng em sự chân thành
Bước ngạo nghễ trước trò đùa của tình yêu và tuổi trẻ
Dẫu đường đời có muôn vàn ngã rẽ
Em vẫn một mình khắc khoải giữa cô đơn…”


(Lối riêng – 15/7/2010)

Và cuối cùng là bài thơ “Ngày mai” tôi viết vào ngày 1/7/2010, đúng 2 tháng 14 ngày sau khi chúng tôi chính thức yêu nhau. Bài thơ chính là tương lai của ngày ấy và là hiện tại bây giờ. Một bài thơ tiên ước…

“Ngày mai
Em sẽ lại một mình bước trên con đường
Mà cuộc sống định nghĩa là con đường đi tới hạnh phúc
Dù cho ở cuối đường chẳng có tình yêu nào thổn thức
Chẳng có anh với những nụ cười như của ngày hôm qua…

Ngày mai
Ký ức tình yêu chúng mình dần lùi về nơi xa
Em sẽ gửi trả kỷ niệm tất cả những yêu thương ta đã có
Từng vạt nắng dịu dàng lẫn tinh nghịch con gió
Cả những nhớ thương mà trái tim chỉ hướng về riêng anh…

Ngày mai
Em xóa tên anh giữa biết bao nâng niu ngọt lành
Dù đôi khi giật mình bởi bàn tay chơi vơi trong vô vọng
Dù có lúc hình bóng anh lướt qua giấc mộng
Em vẫn xóa tên anh, để khắc vào một niềm hạnh phúc cho nhau…

Ngày mai
Em có thể vững vàng bước qua nỗi đau
Vẫn mỉm cười như trái tim chưa một lần có vệt cắt
Vẫn sống, vẫn thở và vẫn nắm thật chặt
Niềm kiêu hãnh dửng dưng…

Và ngày mai
Anh nhé, mình sẽ quay lưng
Để đi tìm cho nhau những hạnh phúc ta chẳng bao giờ cùng hiện hữu
Mỉm cười chúc anh vượt qua muôn vàn bão tố
Em sẽ lại một mình bước về phía không anh…”



-----------
Hà Nội, ngày 18/3/2012...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn