Đối: Những khúc tương tư...


Originally posted by MrKind:
Một mình ta ôm gió mây
Đêm khuya thanh vắng hao gầy suy tư
Chuyện đời thường, chuyện thực hư
Và em đã đến từ đâu...?
Bao giờ?
Có còn thao thức làm thơ?
Có còn ôm ấp tình hờ xa xôi?

Trôi đi… xin hãy cứ trôi
Vào đêm đen đục bồi hồi ngày qua
Tình xưa hãy trốn thật xa
Đừng đau thêm nữa lòng ta
lòng người!
Tương tư sẽ khổ người ơi
Đêm đêm lại hứng sầu rơi trong lòng!

Ai đem hứng giọt sầu rơi
Để lòng cũng chợt chơi vơi... lỡ làng
Tương tư nhắn cõi mộng vàng
Người dưng
sao cứ... mơ màng nhớ thương?

Ừ thì vấn
ừ thì vương
Ừ thì cũng đã đôi đường mà xa
Sao đêm
cứ nhớ người ta
Để tương tư,
để nhạt nhòa vần thơ...

--------------

Originally posted by Sào Phủ 08:
Trời vàng trút nỗi tương tư
Lá sầu mặt lá
Buồn ư
Nặng lòng
Khách từ một dạo qua sông
Ngẩng ngơ cô lái
Chờ mong
Gọi đò


Gọi đò
sao chẳng thấy ai?
Khách nhân ngơ ngẩn thở dài
mỏi trông...

Chiều buông từng sợi tơ lòng
Ai hay
thuyền đã lạc dòng
về đâu?
Khách nhân gõ những phím sầu
Trút vào thương nhớ dãi dầu
tương tư...

--------------

Originally posted by MrKind:
.............

Như thế là ta sẽ mãi quên?
Không đâu! Em hỡi, chớ ưu phiền!
Chỉ là mai này thơ anh viết
Một màu trắng toát mộ nhân duyên!”


Thơ người...
nói hộ lòng ai?
Tưởng cười lại nén thở dài...
làm chi?
Xin thơ
đừng quá sầu bi
Mộ nhân duyên
thắp biệt ly nhạt nhòa...

Dĩ vãng đã quá phôi pha
Xin đừng nhuộm
ráng chiều tà buồn thương
Không yêu
xin đừng vấn vương
Đừng gieo nhung nhớ con đường ta qua

Mai này dẫu có phong ba
Chắp tay cầu nguyện cho ta, cho người:

Yêu thương đừng lỡ đánh rơi
Vỡ rồi chẳng đặng ghép hồi như xưa...

--------------

Originally posted by 4_tank:
Tương tư khúc...!!?
góc chiều...
Đầy nắng hạ
Tiếng ve buồn ra rả giọt tình phai
Tháng năm dài...
Mãi tìm trong ảo ảnh.
Em về đâu...!!?
Anh mãi bước đi tìm...

Vô_sách


Em tìm anh
giữa cuộc đời
Mà sao mãi chẳng thấy người
nơi đâu?

Góc chiều
buông nắng đượm sầu
Tháng năm nhắn gửi dãi dầu
trên vai...

Thương anh
cõng giọt tình phai
Giữa đời dâu bể mệt nhoài sóng xô...

Thương anh
gửi tình vào thơ
Nhờ cơn gió mát ầu ơ ru người...

--------------

Originally posted by Number_one:
Tương tư nửa khúc gửi người
Riêng ta nửa khúc thả rơi bao giờ
Gom mưa gom nắng vào thơ
Gom đa đoan với dại khờ vào yêu
Nụ môi ai gửi thêm nhiều
Yêu đương cho đến liêu xiêu một đời


Sao người bẻ gãy
tương tư?
Để cho thơ cũng buồn ư là buồn?

Giận người, gió chợt dỗi hờn
Mưa kia cũng chẳng thèm tuôn dạt dào
Dại khờ, tim nhỏ xôn xao
Vì đa đoan,
vì ngọt ngào,

Người dưng...
Liêu xiêu cũng chỉ lưng chừng
Nửa này
nửa nọ
ngập ngừng lời thương...

Trách người dang dở đoạn đường
Gieo yêu
gieo nhớ
vấn vương làm gì?

--------------

Originally posted by MrKind:
Tình thơ của tôi!
..............

Thế là tôi biết tình gió trăng
Và tôi sẽ bỏ thơ đi chăng?
Không đâu! Tôi sẽ làm thi sỹ
Nuôi tình thơ lớn sống trăm năm!


Chàng thơ buông tiếng nỉ non
Hẹn thề trao gửi tâm hồn mộng mơ
Mang yêu thương ấy vào thơ
Trao ai nhung nhớ, điệu hờ tương tư...

Nhưng khi gối mộng trầm u
Nhạt màu tím biếc tạ từ
buồn tênh...
Hỏi ra: duyên phận lênh đênh
Nên thuyền thơ mãi gập ghềnh, đảo chao...

Dẫu rằng thơ ấy ngọt ngào
Nhưng thơ chỉ kết mận đào - thơ thôi!

Chàng thi sĩ
chợt ỉ ôi
Đem tình bỏ lại nụ cười vào thơ...

--------------

Originally posted by alit95:
............

Sáu sợi tình xin tay ngọc đừng buông
Khúc trường tương tư làm lòng ta nhức nhói
Ta chấp nhận lấy đời mình đánh đổi
Chỉ xin giai nhân đừng khảy nữa khúc tương tư!


Sợi tình tấu khúc tương tư
Vì thương nhớ
vì sầu u
một người
Vì ta đánh rơi nụ cười
Thả vào quên lãng mất rồi niềm vui...

Nếu chàng đã hẹn những lời
Nguyện xin đánh đổi cuộc đời vì ta
Vậy thì
xin hãy tìm ra
Nụ cười ngày cũ nhạt nhòa... rơi đâu?
Niềm vui đã nhuốm sầu đau
Xin chàng gột sạch những màu tang thương
Mua về sắc thắm yêu đương
Nhuộm niềm vui lại mộng thường
được chăng?

Nếu là
điều quá khó khăn
Thì thôi
ta cũng chẳng màng, chẳng lo...
Chỉ là
nhắn gửi chàng thơ
Tương tư khúc ấy bây giờ...
đã rơi...

--------------

Originally posted by MrKind:
Tình tôi gửi cả vào thơ
Đêm đêm thương nhớ ngẩn ngơ...
ru hời!
Đừng gieo lục bát người ơi
Tim tôi thêm nặng những lời nỉ non
Dẫu cho sông cạn đá mòn
Tương tư tôi gánh nặng tròn đôi vai...!

Dẫu hao mòn nét trang đài
Xin người đừng để nhạt phai tâm tình
Thơ tôi ôm ấp bóng hình
Người về trong sáng tươi xinh gót ngà...!

Đêm chờ sông lấp thuở xa
Tàn canh mong mỏi tiếng gà ban mai...!(*)


(*) Mượn Sông Lấp


Đêm chờ
cho hết tàn canh
Bao giờ mới đặng đạt thành mộng kia?
Thương trăng côi cút đêm khuya
Lặng nghe một khúc biệt ly - tương phùng...

Người thương ta
mà lưng chừng
Sao không đóng ván, buộc thừng mà qua?
Chờ chi sông lấp cho xa?
Bao giờ mới đặng cho ta cùng người?

Thương câu lục bát
người ơi!
Mãi dang dở
mãi lỡ rơi
điệu sầu...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn