Lãng đãng tháng tư...


Hình như, chuyện tình của tôi khá có duyên với tháng tư. Vì thế, với tôi, tháng tư luôn là một thời gian gợi nhớ.

Mối tình đầu, tôi vẫn còn nhớ ngày ấy như mới hôm qua, đó là buổi trưa ngày cuối cùng của tháng tư, 11h30 ngày 30/4/2005, anh ngỏ lời với tôi. Lần đầu tiên, tôi biết thế nào là sự thổn thức của con tim biết yêu, biết nhớ, biết hi sinh tất cả cho một người, và cũng là lần đầu tiên, tôi biết đau vì yêu…

“…
- Đối với anh, em là bạn tri kỷ!
- Vậy còn đối với em, anh là gì?
- Bạn… tri âm!
- Vậy là mình sẽ bên nhau suốt cả cuộc đời này nhé!
…”

Những lời yêu thương ngọt ngào, những hứa hẹn, những ấp ủ tương lai của một thời nông nổi, đan xen sự trẻ con, ngốc nghếch và ngờ nghệch đến đáng yêu… Khi ấy, cả tôi, cả anh, và cả những người khác nữa đều còn rất non trẻ, cả về tuổi đời, cả về kinh nghiệm sống lẫn suy nghĩ trong đối nhân xử thế…

Tất nhiên, như người ta nói, cái gì quá cũng không tốt. Tình yêu đầu tiên của tôi đẹp quá, thánh thiện quá, phải chăng vì thế mà nó cũng mất đi?

Ngày 10/10/2007, sau đó gần 2 năm rưỡi, tôi ngậm ngùi kết thúc mối tình ấy, trong một buổi tối lãng đãng gió Sài Gòn.

Tôi lặng lẽ gấp tặng anh 999 con hạc. Bây giờ thì tôi chẳng nhớ mình làm việc ấy trong bao lâu, chỉ biết, khi nhận nó anh cảm động lắm. Anh hỏi tôi tại sao lại là 999 con mà không phải 1000 con như người ta vẫn thường làm. Tôi bảo, “ước mơ của anh là phải do chính anh hoàn thành. Em chỉ có thể giúp anh đến 999 con thôi, bây giờ anh hãy gấp nốt con thứ 1000 để hoàn thành một ước mơ đi!”

Tối đó, bên ánh nến lung linh (tôi tổ chức sinh nhật muộn cho anh vì chúng tôi không được ở gần nhau như bao đôi khác), anh cắm cúi, chăm chỉ nhìn theo từng thao tác tôi hướng dẫn để gập con hạc đầu tiên trong đời. Nhìn anh khi ấy thật đáng yêu. Rồi tôi tặng anh một chiếc khăn tôi tự đan, có tên anh và tên tôi trên đó – Chiếc khăn thứ 3 tôi tặng anh, cũng là mùa đông thứ 3 kể từ khi quen biết nhau. Tôi đã từng hứa, mỗi năm sẽ đan tặng anh 1 chiếc khăn. Thế mà rốt cuộc, tôi cũng chỉ giữ lời hứa ấy được 3 năm mà thôi…

Sau khi dành tặng cho anh buổi tối cuối cùng thật vui vẻ, tôi đã lặng lẽ rời xa anh. Lần ấy, anh đã quay lưng đi, tôi đứng lại, nhìn theo bóng anh đổ dài trên con đường hun hút gió… Ban đầu, anh còn đi giật lùi, sau anh quay lưng dần, tuy thỉnh thoảng vẫn quay lại xem tôi đã đi chưa và vẫy tay cười thật tươi khi thấy tôi vẫn còn đứng đó dõi theo anh.

Tôi đã đứng đó, vừa chờ đợi, vừa nuối tiếc, cho đến khi dáng anh khuất hẳn, bởi tôi biết, sau thời khắc này chúng tôi sẽ mãi mãi bước trên hai con đường song song không bao giờ giao nhau nữa.

Khi nói lời chia tay với anh, chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại có đủ mạnh mẽ, đủ lạnh lùng để nói rằng: “Chính anh đã quay lưng lại với em mà!”… Nhưng tôi biết, mối tình ấy sẽ mãi mãi là một hồi ức đẹp, không tỳ vết, để mỗi lần nhớ lại, tôi được hạnh phúc!

Sau này, khi tôi đã dành trọn con tim cho một người con trai khác, tôi cũng có dịp gặp lại anh. Thời gian khiến cho cả tôi, cả anh và cả tình yêu của chúng tôi đều thay đổi. Giờ thì chúng tôi là bạn. Lời hứa ngày xưa, cũng chỉ là một nốt trầm bị bỏ quên trên bản nhạc tình đầu…

Mối tình thứ hai của tôi cũng bắt đầu vào một chiều tháng tư lãng đãng, cách đây tròn 2 năm: 17/4/2010…

Ngày ấy, cũng là ngày tôi kết thúc một câu chuyện sáng tác riêng tặng Người. Tôi khép lại câu chuyện tình viễn tưởng ấy, và tự mở trang đầu cho chính chuyện tình thứ hai của mình.

Tình yêu thứ hai vẫn đẹp, vẫn vẹn nguyên chân thành và đầy mơ mộng, lãng mạn, ngọt ngào. Nhưng nó bình lặng quá. Phải chăng vì bình lặng như thế, nên một chàng trai trẻ mới lớn như Người, đã cảm thấy nhàm chán và muốn tìm đến sự trẻ trung, sôi nổi?

Nếu như, không có sự xuất hiện của cô bé ấy… Nếu như, không có sự thay lòng và phản bội của Người… Có lẽ, ngày hôm nay chúng tôi sẽ hạnh phúc bên nhau để mừng tròn 2 năm yêu thương…

Nhưng, cái tình yêu mà tôi ngỡ rằng rất sâu đậm ấy, cái thứ tình cảm mà tôi tin rằng chung thủy, vĩnh cửu ấy… rốt cuộc cũng chẳng kéo dài nổi tới 2 năm. Không phải ngắn, mà thực sự là quá ngắn! Hóa ra, mãi mãi, chung thủy, vĩnh cửu đối với Người, cũng chỉ kéo dài vỏn vẹn có chưa đầy 1 năm 10 tháng mà thôi…

Ngày cuối cùng bên nhau, Người dựa đầu vào vai tôi tại phi trường và nói lời xin lỗi. Tôi bảo: “Anh ko cần phải xin lỗi em, có lẽ tại kiếp trước em nợ anh nên kiếp này em phải trả”. Ừ, tôi đã trả nợ cho Người bằng một con tim chân thành và như tôi vẫn nói, tôi đã hoàn thành vai diễn chung thủy trong vở kịch tình ái của Người. Hạ màn rồi thì sẽ kết thúc, tôi và Người sẽ chỉ là những kẻ xa lạ giữa cuộc đời xô bồ này mà thôi…

Chia tay lần này, tôi lại là người quay lưng bước đi. Khoảnh khắc tôi quay lưng đi, cũng là khoảnh khắc cả hai đều rơi lệ - những giọt nước mắt xót xa, giọt nước mắt vĩnh biệt cho một cuộc tình...

Chia tay Người tới nay đã được hơn hai tháng rồi. Tôi không biết sẽ mất thêm bao nhiêu thời gian, con tim mới thôi nhức nhối, lí trí mới thôi gọi tên và nước mắt mới thôi rơi – vì Người. Có điều tôi biết, sau này, mỗi khi nhớ tới Người và tình yêu thứ hai này, chắc tôi sẽ xót xa lắm…

Thực lòng mà nói, tôi sợ ngày hôm nay.

Tôi sợ…
Sợ lại đau buồn
Sợ lại sẽ nhớ
Sợ lại phải khóc
Sợ thấy tủi phận và cô đơn
Sợ cảm thấy nghẹn đắng nơi cổ họng
Sợ cảm giác con tim bị bóp nghẹt bởi một bàn tay vô hình
Và sợ nhất là, phải thừa nhận rằng, tôi vẫn còn yêu Người, rất nhiều…

Dẫu sao thì hôm nay, cũng chỉ là 1 ngày rất bình thường, chỉ có hai mươi tư giờ đồng hồ như bao ngày khác.

Cũng như với Người, có lẽ hôm nay, chỉ là một ngày 17 tháng 4 rất bình thường, và chỉ có tôi, là khờ khạo nhớ tới để tự dằn vặt chính mình.

Thỉnh thoảng, tôi lại tự hỏi: “Liệu ở nơi xa kia, bên tình yêu mới hạnh phúc, có khi nào bất chợt, dù chỉ là thoảng qua thôi, Người nhớ tới tôi không nhỉ?”

Hỏi, để mà tự cười mình ngờ nghệch đến đáng thương…

17/4… kết thúc đi nỗi nhớ, sự mong chờ và hi vọng…

17/4… xin hãy vùi chôn kỷ niệm và yêu dấu ngọt ngào vào quên lãng…

Để từ 18/4, con tim ta khỏi phải đập những nhịp đau thương…

Cung đàn tình ái ấy... cũng đã lỡ điệu rồi...


SỢ ĐAU!

Ráng chiều
buông những tái tê
Gọi sầu đắng
lại đi về lòng ta!
Yêu thương nay đã nhạt nhòa
Lời thề cũ
cũng phôi pha mất rồi
Niềm tin vỡ nửa
để rơi
Ngọt ngào xưa
cũng rã rời đau thương...

Chỉ mình ta còn vấn vương
Chỉ mình ta ôm chán chường...
mình ta!

Giật mình rớt lệ châu sa
Tự nhiên sợ
nỗi xót xa dâng tràn...
Sợ đau bởi những lỡ làng
Sợ nghẹn đắng bởi phũ phàng người trao
Sợ con tim sẽ tuôn trào
Vết thương ngày cũ lại ào máu tuôn...

Đêm về giá lạnh cô đơn
Vần thơ ôm ấp tâm hồn riêng mang...

Thôi thôi
quên hết bẽ bàng!
Đừng bi lụy!
Đừng nát tan!

Hỡi lòng!!!
Xin bình yên về thinh không
Cho tròn khoảng lặng mênh mông giữa đời
Xin cho ta một nụ cười
Để niềm đau ấy cũng thôi nghẹn ngào...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn