Hứa, với chính ta!


Có những cảm xúc không thể định nghĩa bằng lời, cũng không dám định nghĩa bằng lời, mà chỉ dám... trút vào thơ...

Có những khi, nhìn lại cuộc tình với Người, tôi thấy sao mà viển vông, giả dối và đáng hận lắm! Nhưng cũng có những khi, lại thấy thật đẹp, thật đáng trân trọng và không đáng để có những vết cứa tối tăm...

Nếu tình yêu ấy không tỳ vết, thì xin hãy kết thúc nó cũng thật đẹp, để mãi mãi, sẽ là một hồi ức đẹp khi nhớ đến, không phải cái gì quá xót xa, không phải cái gì quá chua chát...

Người - đã từng là người con trai mà tôi yêu thương, cho nên không có lí do gì mà tôi phải ghét bỏ, oán hận hay nghĩ xấu về Người. Tôi sẽ mãi giữ những hình ảnh tốt đẹp về Người - mà có thể bây giờ đã không còn, bây giờ đã quá khác...

Muốn vậy, thì đừng biết thêm gì nữa, đừng tìm hiểu thêm gì nữa, vì càng biết nhiều, hình ảnh Người lại càng...

Cho nên, hãy quyết tâm, dứt khoát đi nhé!

Hôm nay, sẽ là ngày cuối cùng, nhớ đến Người, khóc vì Người, tìm hiểu về Người. Hứa với lòng mình, hứa với sự tự trọng của chính mình, hứa với tương lai của mình và hứa với tình yêu đã đặt dấu chấm hết.

Không nhớ! Không tưởng tượng! Không hi vọng!

Ta đã từng là sỏi đá ngạo nghễ!

Ta đã từng là gió ngàn tự do!

Hãy trở về là ta của ngày xưa ấy nhé!



ĐÀNH BUÔNG

Đành buông
thôi nhé
yêu thương
Trả về quá khứ vấn vương
cuộc tình...

Nặng mang
nhung nhớ bóng hình
Lệ tuôn ướt đẫm má xinh ngọc ngà
Để rồi khóe mắt nhạt nhòa
Nụ cười cũng chợt phôi pha âu sầu...

Chắp tay khấn nguyện,
thật lâu!
Cho ta quên hết dãi dầu đắng cay!

Ngày qua
ngày lại
qua ngày
Buông rồi
quên lãng
bàn tay một thời....

Nhặt về ghép lại nụ cười
Còn nguyên vẹn
Còn xinh tươi

Nhưng mà...
Sao vẫn có vết xót xa?
Sao còn hằn vệt phong ba bão lòng?

Thì thôi
thuyền đã lạc dòng
Xin đừng níu giữ, hãy buông!

Nhẹ nhàng...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn