Nhật Ký Về Sài Gòn

Ngày… tháng… năm…
Sau bữa khuya muộn, cả đám bạn của mình chưa muốn về nhà vì ngày hôm sau là ngày nghỉ. Thế là cả bọn quyết định ra Hồ Con Rùa ngồi hóng gió. Vì giờ này ngoại trừ các quán nhậu khuya, chẳng còn nơi nào có thể đến nữa.
Sài Gòn không có giờ ngủ nhưng nửa đêm về sáng cũng tĩnh mịch hơn bình thường. Mình nghe đâu đó có tiếng dép lê lẹp kẹp trên đường. Quay lại mới thấy một người bán hàng rong. Cô đến mời mua hàng. Vì cả bọn ai cũng no bụng nên chẳng muốn mua gì. Cô ngồi xuống cái ghế đá gần đó với vẻ mệt nhọc. Mình đứng dậy đi lòng vòng lên xuống các bậc thang. Khi quay lại chỗ cũ thì thấy mấy người bạn đi cùng đang ngồi bên cạnh cô để hỏi chuyện. Mình cũng đến ngồi gần bên cạnh họ để lắng nghe...


Mưu sinh trong mưa giữa Sài Gòn. Ảnh internet
Chất giọng Quảng Nam nặng nề không lẫn vào đâu được của cô khiến lòng mình khẽ ngậm ngùi: “Thằng lớn thì học cao đẳng ở Dung Quất. Nhưng năm nay nó cũng sắp ra trường và kiếm được tiền rồi. Còn con nhỏ thì đang học năm thứ nhất tại thành phố. Ở quê trồng lúa nghèo lắm, làm sao nuôi được chúng nó ăn học khi cha nó mất từ lúc con nhỏ mới lên 2 tuổi. Cứ làm lúa xong là cô lại vào đây để bán như thế này. Mỗi ngày cũng được ba, năm chục cho bọn chúng ăn học. Đi ban ngày nắng quá, cô hay bị say nắng nên cô đi ban đêm từ 5h chiều đến 3h sáng rồi về ngủ. Ban đêm trời mát hơn nên cô cũng đi được. Cô đã bán ở đây hơn 10 năm rồi nhưng cũng chỉ làm năm, hai năm nữa rồi về nhà nghỉ thôi. Lúc thằng lớn đỡ được cô phần nào cho con nhỏ học xong…”
Ngày… tháng… năm…
Chiều chủ nhật xách xe đạp ra đi lòng vòng trong thành phố. Lâu lắm rồi mới thấy thảnh thơi với gió như vậy. Nhưng bỗng dưng vòng quay xe đạp lạc nhịp. Mình dừng lại thì biết xe bị tuột dây xích. Dắt đến gần một trạm chờ xe buýt, đưa xe lên vỉa hè ngồi lắp lại. Tay mình đã dính đầy dầu nhớt, đen nhẻm nhưng vẫn không thể lắp vào được. Tự dưng thấy có người lại gần ngồi ngay cạnh nói: “Để anh lắp cho”. Mình dịch chuyển sang bên, quay lại người đang ngồi cạnh rồi nhìn bàn tay anh đang đưa vòng xích vào đúng vị trí. Chưa đầy một phút thì anh đã lắp xong rồi đứng dậy đi khiến mình chỉ kịp gửi câu cảm ơn trong vội vàng bối rối…
Trên đường về nhà, mỉm cười mãi không thôi khi thấy lòng như hòa cùng phố, cùng gió với những con người mình đang đi qua...
Ngày… tháng… năm…
… Tối ra đường, tự dưng mình chăm chú nhìn một ông cụ bán vé số lúc ghé cửa hàng tạp hóa. Ông cụ khoảng trên dưới 80 tuổi vào mua nước mía ở tiệm bên cạnh. Ồng run rẩy, đi không vững nhưng có khuôn mặt thật phúc hậu. Ông vào mua một bịch nước mía rồi đi ra. Có người gọi lại mua vé số nhưng ông cụ không để ý, cô bán nước mía phải gọi giật lại. Dường như tai ông không còn thính nữa. Ông đưa tập vé số ra cho người thanh niên chọn mà chẳng nhìn xem anh ta mua mấy tờ. Anh rút 2 tờ rồi dúi vào tay ông tờ 10 ngàn đồng. Ông đưa lên sát mắt xem, người thanh niên nói rất to để ông nghe thấy: "Cụ không phải thối lại đâu, đủ rồi".
Ông cụ lại run rẩy bước ra và biến mất ở dòng người phía trước...
Ra khỏi quầy tạp hóa phía ngã ba bên ngoài, tình cờ mình lại gặp ông cụ ngồi trên xe lăn, đằng sau đẩy là một bà cụ, trẻ hơn ông khoảng 7, 10 tuổi. Bà cụ cầm một cái hộp đựng đồ ăn rồi treo lên tay đẩy phía sau. Ông cụ ngoái lại, đưa bịch nước mía cho bà. Bà hút một miếng rồi đưa trở lại cho ông cụ hút. Cả hai ông bà đều móm mém cười trong cái khoảnh khắc ấy.
Chẳng hiểu sao lúc ấy mình cứ đứng lại nhìn hai cụ, mặc cho dòng xe trước mặt cứ hối hả chạy qua. Hình như hai cụ cũng muốn sang đường giống như mình. Xe cộ quá đông, ông cụ nhấp nhổm ngồi trên chiếc xe lăn không yên. Mấy lần ông cụ định đứng dậy để tự đi bộ sang nhưng bà níu lại: "Ông cứ ngồi yên để em đẩy sang". Thế là ông cụ ngoan ngoãn ngồi im trên chiếc xe lăn để bà cụ đẩy sang đường. Tự dưng lúc ấy mình cười, một nụ cười vu vơ bởi cứ như trong chuyện cổ tích vậy.
Sang qua đường, cứ bị hình ảnh ông cụ và bà cụ cuốn theo. Xe mình đã chạy lên phía trước rồi dừng lại đứng vào vỉa hè, đợi bà cụ đẩy xe ông cụ lên tới nơi... Chẳng bao giờ mua vé số nhưng hôm nay lại muốn mua cho ông cụ hai tờ.
Sau khi mua xong, bà cụ nhận tiền rồi đưa cho ông cụ bảo, tiền này ông, bỏ vào túi đi...
Về đến nhà rồi vẫn thấy bâng khuâng bởi... "Ông cứ ngồi im để em đẩy sang".

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn