Suy Nghĩ Trước Biển Thứ Ba,


Bất chợt, có một kỳ nghỉ một mình bên bờ biển...
Có những lúc như tối qua, tôi mong được ngồi im lặng bên một ai đó. Có thể sẽ nói những chuyện vu vơ, không đầu cuối. Hoặc là một bàn tay, để ta nắm lấy, áp lên má mình. Rồi có những lúc tôi lại tự đấu tranh với chính mình. Hãy để một ai đó biết được những cảm xúc ngay hiện tại, sự yếu đuối của mình hay là không? Tôi biết nó sẽ qua đi. Nhưng nó thuộc về tôi, và chắc chắn sẽ còn trở lại… Những phút yếu mềm.
Biển và những người chinh phục đại dương muôn đời tồn tại. Ảnh: internet
Chỉ vậy thôi. Rồi tôi lại nghĩ đến những gì tôi luôn luôn biết và tin chắc. Đó là con người rất diệu kỳ. Chúng ta có thể biến những điều không thể thành có thể. Ví dụ như khi ta đứng một mình trước biển, ta hóa thành nhỏ bé, còn biển thì quá bao la. Nhưng bạn thấy không? Những con tàu, những con thuyền do con người tạo ra đã chinh phục và vượt được cái khoảng bao la ấy. Đại dương rộng lớn thật nhưng có là gì với con người? Và cái việc nghĩ mình nhỏ bé kia thật là phi lí. Từ hàng triệu năm trước đã có vô số người bị đại dương nuốt chửng. Nhưng hàng triệu năm sau vẫn còn vô số người vẫn sẽ lao ra biển cả, để chinh phục, bắt nó phục vụ cho mình. Và mọi chuyện khác đều chỉ là “ngẫu nhiên”. Ngẫu nhiên như việc ta được sinh ra trên đời. Ngẫu nhiên như việc ta gặp gỡ một người và có thể trở thành tri kỷ… Kể cả cái chết cũng chỉ là ngẫu nhiên. Không một ai sinh ra mà không chết đi. Chỉ còn đại dương và những người chinh phục nó mãi song hành tồn tại.

Mùa hè bạn có thích đi biển không? Còn tôi thì rất thích biển. Nhưng phải là biển vắng người và nhiều sóng, nhiều gió kia. Tôi thích nhảy trên những ngọn sóng rồi để mình rơi ầm xuống. Nước đập vào lưng, vào bụng và mặt. Đau rát. Nhưng sau đó tôi thấy mình được nâng lên, bồng bềnh đến vô tận. Đi ngược với gió vào những buổi chiều trước biển tôi sẽ thấy lòng mình rất rộng mở và rất bình yên. Tôi biết đôi khi là nguy hiểm. Nhưng tôi cũng biết thế nào là nguy hiểm bị giới hạn. Đối với tôi, sóng gió là linh hồn của biển cả. Cũng như chông gai, vấp ngã… sẽ tạo nên linh hồn cho cuộc sống của mỗi người khi đã đi qua.
Để một buổi sáng tỉnh dậy, nhìn ra phía mặt trời, ta phải reo lên rằng: "Ôi. Biển đẹp quá kìa", như một ngày nhìn lại chặng đường mình đã đi qua và nói: “That’s my life”.
M.H

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn