Giấc mơ có thật - Kì 2: Ngôi trường con nhà giàu
Hóa ra, khu của bọn tôi học chỉ là khu "bình thường". Sâu tít trong khuôn viên trường còn có một tòa nhà bí mật khác...
Hôm sau, chúng tôi được gặp mặt
thầy hiệu trưởng nhà trường. Mấy bữa trước, học sinh chúng tôi chỉ gặp phó hiệu
trưởng, vì thầy hiệu trưởng bận không đến được. Với cả, hiệu trưởng trường này
là người có quyền thế, đâu dễ dàng ra mặt nói chuyện nơi đông người.
Khuôn mặt thầy đậm nét, đặc biệt
đôi mắt thầy rất sáng, ánh lên một nét gì đó rất uyên bác, hiền hậu và nhân từ.
Thầy mặc bộ vest đen thanh tú, lịch lãm. Nhìn thầy hiệu trưởng, tôi bỗng thấy
có gì đó quen quen mà không nhớ ra được.
Thầy bắt đầu nói. Vặn lại micro,
thầy trịnh trọng cất lời:
- Chào mừng toàn thể các em học
sinh đã đến học tập tại trường Sakura. Đây là ngôi trường do một tập đoàn tài
chính lớn tại Nhật bỏ vốn và đầu tư xây dựng.
Bên dưới có tiếng rì rầm: “Trường
này đến 80% là con nhà quý tộc, tài phiệt, con cháu các bộ ngành.” Thầy hiệu
trưởng nhắc chúng tôi trật tự và tiếp tục nói:
- Vì nhiều lí do, một số em học
sinh sẽ được học ở một khu riêng biệt và danh tính của các em cũng được giữ
kín. Các em học sinh bình thường sẽ học ở đây, tại tòa nhà này. Cả hai khu đều
được trang bị cơ sở vật chất tốt như nhau, chất lượng thầy cô giảng dạy cũng
tốt như nhau.
Có tiếng nói thì thầm bên dưới: “Ở
đây có con của các quan chức cấp cao đấy, tớ nhìn thấy rồi.” Tiếng micro tiếp
tục ngân vang:
- Thầy nói thế không phải để khoe
khoang danh tiếng, cũng không phải để thiên vị hay phân biệt các em. Các em nên
tự hào vì được theo học cùng chương trình với con cháu của những người giàu có
về kinh tế và có chức vụ trong bộ máy chính quyền. Hơn nữa, các em còn phải
trải qua một kì thi đầu vào gắt gao mới được theo học tại trường, vì thế quyền
lợi của từng em học sinh là ngang nhau, không có ai hơn ai cả. Các em rõ chưa
nào?
Phía dưới vỗ tay rào rào, tiếng
người lầm rầm nói:
- Nghe nói thầy hiệu trưởng
trường mình cũng không phải người bình thường đâu, hình như thầy làm gì đó
trong chính phủ, chức to lắm đó. Thầy còn có một đứa con trai học giỏi cực,
từng đoạt giải toàn quốc nữa.
- Xì. Thầy của chúng ta cao giá
hơn quan chức nhiều, vì vợ thầy là nhân vật cực-kì-đặc-biệt đấy…
- Xin mời các em đứng dậy đi lên
lớp học.
Tiếng lầm rầm chấm dứt, các lớp
xếp hàng đi lên cầu thang. Tôi đi đằng sau, bị xô đẩy bởi một loạt những con
người chen chúc nên ngã dúi dụi. Một bàn tay đặt nhẹ lên vai:
- Bạn có sao không?
Tôi quay lại. Một đứa con trai có
khuôn mặt quen quen nhìn tôi chăm chú. Tôi phủi bụi ở quần, cười tươi:
- Không sao, cám ơn bạn nhiều.
Mặt hắn chợt lạnh băng quay đi.
Các lớp đã lên gần hết, tôi xách cặp rồi chỉ kịp chào một câu đã vội vàng chạy
lên, không để ý khuôn mặt biến sắc kì lạ của hắn.
***
Lớp vẫn đông nghịt
người, cúi người cất cặp vào hộc bàn, chợt một bàn tay đập nhẹ lên vai
tôi.
- Đi thám hiểm không?
Ngẩng lên, tôi bắt gặp nụ cười
tươi rói của bạn nữ đằng sau. Giơ tay lên chào, tôi cười tươi đáp lại. Bạn ý
trông rất phấn khích:
- Mình muốn rủ bạn đi tìm nơi học
của con cháu nhà tài phiệt trong trường í. Nãy giờ nghe thầy nói, mình tò mò
quá, mình với bạn đi nhé. Bạn tên gì? Mình tên là Hạ Yên.
Tôi ái ngại:
- Mình là Hải Thanh. Mình cũng
muốn đi, nhưng bọn mình sẽ tìm ở đâu? Chỗ đó xa lắm.
- Nơi đó chỉ có thể là trong
trường mình thôi mà. Dù trường có rộng đến mấy thì chẳng lẽ lại không tìm được.
- Mắt Hạ Yên long lanh. – Cố gắng sẽ tìm ra thôi, mình tin là như thế.
Giáo viên đã vào, chúng tôi thôi
không nói chuyện, quay trở lại vị trí của mình. Lớp trưởng đứng dậy hô to: “Cả
lớp đứng”.
***
Sau bốn tiết học mệt phờ người,
mệt mỏi nhét sách vào cặp, tôi vừa đứng dậy vừa ngáp.
- Hải Thanh, mau đi thôi!
Tiếng Hạ Yên giục giã. Tôi vội vã
đuổi cho kịp tốc độ của cô bạn. Nhìn Hạ Yên rất phấn khích:
- Đi từ bên này.
Hạ Yên chỉ tay ra con đường phía
sau trường, tôi vội vàng đi theo, vừa đi vừa nhìn ngó. Đường không to như đường
chính vào trường. Nếu không kể căn nhà bụi bặm và đống gạch ngói thì con đường
này khá thoáng, có cả cây xanh bao phủ. Lần trước đến đây, tôi chỉ bận tâm tìm
nhà cho mèo mà không thấy được hết vẻ đẹp. Hạ Yên dừng lại trầm trồ:
- Trường mình đẹp thật! Mà lại
còn siêu rộng nữa! Khổ sở học thi vào đây đúng là không uổng công.
Đường càng ngày càng hẹp, cây
cũng càng ngày càng thưa hơn. Đến chỗ chiếc hộp và túi ni lông vứt lăn lóc, tôi
nhận ra bờ tường và lối đi của tên con trai hôm nọ.
- Đi lối này.
Tôi cố hết sức trèo qua bờ tường.
Sao hôm trước tên đó trèo nhanh thế không biết. Hạ Yên làm theo sau khi trố mắt
nhìn một hồi. Chúng tôi đáp xuống, đi vòng lên trước: một con đường dài thẳng
tắp.
- Chắc đúng đường này rồi.
Hạ Yên vừa reo vừa hồi hộp nhìn
ngó. Chúng tôi vừa đi vừa nhìn quanh quất. Đến một căn nhà kho dột nát, chúng
tôi dừng lại, thở hổn hển:
- Sao lại thế này?
Nhà kho tối hù, có cả chuột chạy
đi chạy lại, kêu chí chóe. Tôi dẫn Hạ Yên đi lên trước nhưng bạn ý dừng lại, sự
phấn khích trên gương mặt giảm dần. Cô bạn níu tay tôi: “Mình về thôi.”
- Đã đến đây rồi phải tiếp tục
chứ, nếu về, hóa ra công sức nãy giờ của bọn mình uổng mất à? Tôi đáp lại.
- Nhưng mình sợ chỗ này lắm. Sao
lại là nhà kho được, chắc chắn là sai đường rồi, hic.
- Không sao đâu.
Tôi an ủi Hạ Yên, nắm tay cô bạn,
lặng lẽ bước vào trong. Nhà kho tối thui, trong này chứa đủ các loại gạch ngói,
nồi niêu xoong chảo. Thi thoảng lại có tiếng loạt xoạt của con chuột chạy qua. Tôi
dẫn cô bạn đang run lẩy bẩy đi qua nhà kho. Và rồi cũng thấy ánh sáng hắt ra ở
cuối đường:
- Ra rồi!
Tôi reo lên thích thú. Chúng tôi
vụt chạy ra ngoài: một khoảng không gian rộng sáng, trồng toàn cây xanh. Khoảng
sân to đến nỗi chúng tôi ngỡ như bằng cả một sân vận động. Nhưng điều đáng nói
là ở cuối “sân vận động” đó, một tòa nhà… to chưa từng thấy xuất hiện trước mắt
hai đứa bọn tôi! Tòa nhà được trang trí cực kì công phu bằng những viên đá màu,
trên tường trang trí theo tranh của các họa sĩ nổi tiếng. Cả nơi trồng cây cũng
được trang trí công phu và cắt tỉa cẩn thận.
Một vài học sinh trong tòa nhà
bước ra. Tôi nhìn rõ váy đồng phục ca rô xếp li, áo gi-lê vàng sọc đen mặc
ngoài chiếc áo trắng được thắt cavat. Vài bạn nữ buộc tóc một bên, dễ thương
như búp bê, ôm cặp sách đi ngang qua những khóm hoa xanh đỏ, trò chuyện rì rầm.
Mắt Hạ Yên long lanh, cô bạn quay sang tôi trầm trồ:
- Tuyệt vời!
Tôi mể mẩn ngắm nhìn từng góc của
tòa nhà đồ sộ. Một điều gì đó nhen nhóm trong lòng. Một điều mà sau này, tôi có
mơ cũng không nghĩ mình sẽ thực hiện, mà còn thực hiện trên cả mong đợi.
***
Tối đó, tôi lại ngồi bên cửa sổ,
nhìn mặt trăng tròn vành vạnh, lòng tôi xốn xang bao nhiêu ước mơ, hi vọng. Bất
chợt, điện thoại rung bần bật:
- Đang làm gì?
Tin nhắn của hắn. Tôi nhắn lại:
- Đang ngắm trăng, thế còn mi?
- Đang ngắm trăng nốt. Mi có tâm
sự gì à?
- Không, nhưng... mi có biết tòa
nhà của học sinh nhà giàu ở ngay trong khuôn viên trường mình không?
- Có biết, nhưng cái đó thì liên
quan gì?
- Hôm nay ta vừa đi khám phá tòa
nhà đó rồi, đường đi lại phải đi qua một cái nhà kho dột nát cơ. Đẹp cực kì!
Hắn ta nhắn lại:
- Thấy đẹp hả, ta thì thấy bình
thường, toàn một lũ nhà giàu óc bã đậu, đồng phục thì không thoải mái, thấy chỗ
mi được hơn.
- Mi đùa hả? Chỗ đó mà bảo bình
thường thì chỗ của ta thành cái… ổ lợn. Mà mi thám hiểm nơi đó lúc nào, sao không
rủ ta đi?
- Rủ mi cũng không đi được
đâu. Đồ con gà. Cứ ngồi đấy mà nghĩ ngợi đi, ta đi ngủ đây.
- Ừ, biến đi cho khuất mắt.
Tôi lầm bầm cáu kỉnh, nằm phịch
người xuống giường, tôi vứt điện thoại sang một bên, ngẩn ngơ nghĩ:
- Liệu mình có thể một lần bước
chân vào tòa nhà đó được không nhỉ?
Màn đêm tối đen che phủ bên
ngoài. Đồng hồ chỉ 12h. Một giấc mơ tuyệt đẹp bao trùm giấc ngủ của tôi.
***
- Con dậy rồi à? - Mẹ tôi vừa nói
vừa cầm đĩa trứng ốp la đặt xuống bàn. Tôi vừa ngáp vừa ngồi xuống. Với tay lấy
chai tương ớt cuối bàn, tôi kể:
- Hôm qua trường con có một vụ
hay lắm mẹ ạ.
- Vụ gì? Mẹ vừa ăn vừa nói, vẻ
không quan tâm lắm.
- Trường con do một tập đoàn tài
chính của Nhật xây dựng mẹ ạ.
- Cái đó mẹ biết, nên mẹ mới cho
con theo học.
Tôi phấn khích:
- Nhưng điều đáng nói là khuôn
viên trường con cực kì rộng chứ không chỉ như mọi người nghĩ đâu. Sau cái sân
trường mà bọn con vẫn học còn có một tòa nhà khác dành cho con cháu các nhà tài
phiệt theo học. Tòa nhà đó to lắm, riêng cái sân cũng bằng mấy sân vận động,
lại còn lát đá màu và được vẽ lên toàn những bức tranh nổi tiếng. Đồng phục
cũng đẹp lắm mẹ ạ.
- Thế hả? - Mẹ bắt đầu bị thu
hút. - Thế sao thầy hiệu trưởng không đầu tư như thế vào chỗ con học?
- Chỗ con cũng đẹp so với các
trường ngoài rồi, nhưng chưa là gì so với tòa nhà đó đâu mẹ ơi. Chỗ đó toàn dành
cho con cháu các nhân vật nổi tiếng, quyền cao chức trọng nên đương nhiên phải
khác chứ mẹ.
Tôi đột ngột chuyển đề tài:
- Mà hôm trước con làm quen với
một cậu bạn đẹp trai cực kì.
Mẹ lườm tôi:
- Học không lo học, tối ngày bạn
trai, con bây giờ cấp ba, việc thi đỗ đại học vẫn là mục tiêu lớn nhất.
- Con biết rồi. - Tôi cười hì hì –
Trường này dạy tốt lắm mẹ ơi, các bạn lớp con cũng toàn dân học siêu. Mẹ đừng
lo mà. Con chỉ muốn kể với mẹ vì tên bạn đó kì lạ lắm. Con trai mà lại nuôi
mèo. Mà hôm qua lúc con kể về chuyện tòa nhà, tên đó lại bảo: chỗ đấy chẳng có
gì tốt, toàn bọn học sinh nhà giàu óc bã đậu.
- Thế con gặp cậu bạn ấy ở đâu? -
Mẹ hỏi.
- Ở nhà kho sau trường ạ, trường
con có hai cái nhà kho, con vừa khám phá ra một cái nữa.
- Cậu bạn con chắc giàu lắm nên
mới nói thế, có khi bạn con cũng là con cháu của một tập đoàn nào đó luôn cũng
nên.
Mẹ vừa cười vừa xếp bát đĩa đi
rửa. Tôi uống cốc nước cam vừa thần người nghĩ ngợi: ừ nhỉ, có khi đúng là như
thế thật.
Hôm sau, vừa hết giờ, tôi chạy
ngay đến nhà kho dẫn sang tòa nhà bên kia. Mải chạy cho nhanh (vì đi một mình
qua nhà kho tối cũng khá sợ), bỗng tôi va phải một người:
- Ui da!
Tôi định hét lên thì nghe thấy
giọng nói… quen quen:
- Ủa, là mi hả?
Giọng của hắn. Tôi phủi quần đứng
dậy, mắt mở to:
- Mi đi đâu mà lại ở đây vậy? Đi
thám hiểm hả?
- Ta đem thức ăn cho mèo, còn mi?
- Ta... - Tôi định nói: “cũng đi
thám hiểm”, nhưng chợt nhớ đến lũ mèo, tôi sửa lại: Ta cũng đi thăm lũ mèo, thế
ra chúng ta đi cùng một hướng hả?
- Đem thức ăn cho mèo thì phải đi
từ đằng kia chứ, sao lại đằng này? Lại đi lung tung hả? Nhìn mi là ta biết mà.
- Ai đi lung tung! - Tôi lên mặt.
- Mà mi là học sinh trường mình thì phải đi từ đằng này, sao lại đi từ kia
sang?
- Ừ thì… - Hắn gãi đầu gãi tai. -
Nhà ta ở đằng kia nên ta đi đằng kia.
- Vớ vẩn, ở đó làm gì có nhà nào,
mà nhà mi ở cùng hướng đi với nhà của mèo, hôm trước mi dẫn ta đến rồi cơ mà.
Khai thật đi, nhà đó là nhà ai? Mi là ai, từ đâu đến?
- Sao ta phải khai? Thế có đi
thăm mèo không, để chúng chết đói bây giờ?
Hắn lừ mắt, tôi nhìn hắn tức giận,
tên đáng ghét. Suốt dọc đường, tôi nhìn hắn chằm chằm. Nhìn bộ dạng bên ngoài
thì hắn thuộc dạng giàu có, áo quần toàn hàng hiệu, nhưng theo suy đoán của tôi
thì tên này… không có tiền. Có tiền gì mà lại ra chỗ bẩn thỉu đó đưa thức ăn
cho mèo. Công tử bột đâu có thế? Thấy tôi nhìn hắn, hắn quát:
- Nhìn cái gì?
- Đâu có gì. - Tôi làm ra vẻ
không biết. - Xem áo mi có dính còn gì không thôi, trong này nhiều sâu róm lắm.
- Hừ, chỉ cái mặt mi là nhiều sâu
róm thôi, ta đi qua đây suốt đâu thấy gì.
- Mà ta vẫn không hiểu, nếu nhà
lần trước là của mi thì sao mi lại đi vào từ hướng đó, rốt cuộc mi ở đâu?
- Hỏi lắm, không cần biết.
Hắn ta nói rồi đi lên trước, để mặc
tôi với hàng đống câu hỏi: có tiền, không có tiền, công tử, học sinh bình
thường…
Hai ngày không gặp, lũ mèo xơ xác
hẳn đi. Tôi ôm con mèo “của tôi” (cứ tạm gọi như vậy), ngậm ngùi:
- Tại tao cả, tao đã không quan
tâm đến mày.
- Con gái mít ướt, hơi tí đã
chuẩn bị khóc rồi kìa. - Hắn vừa đổ thức ăn cho mèo vừa càu nhàu. - Nước mắt có
làm cho mèo no được không? Thà nín đi cho thiên hạ nhờ.
- Mi thì biết gì? - Tôi gạt nước
mắt, gân cổ cãi.
- Ít ra ta còn biết đem thức ăn
cho mèo, còn mi chỉ ngồi ăn hại!
- Ăn hại? - Tôi tức giận. - Thử
nói lại xem ai là người ăn hại? Ta có công mang nó đến đây, mi tưởng có mỗi
đống thức ăn này mà cho rằng mình có công chắc?
Hắn xua tay:
- Thôi thôi, ta thua, mà sao mi
lại đi đường kia, mi định đến trường ta phải không?
- Trường mi? – Đang tức tối cãi
nhau, tôi sững lại, há hốc miệng. - Trường mi là tòa nhà đó phải không? Mi học
ở trường đó thật à?
Mặt hắn đỏ ửng lên:
- Ừ thì… Trường đó… Thì sao?
- Không sao cả! - Tôi phấn khích.
– Thế mi là con ai, bố mi làm trong tập đoàn nào thế? Nhà hôm trước mi dẫn ta
đến là nhà ai?
- Ta là con… bố mẹ ta! - Hắn có
vẻ không muốn trả lời. - Mà mi hỏi lắm thế, ta trả lời sao hết. Chuyển chủ đề
đi, từ giờ nếu muốn gặp ta thì nhắn tin bảo ta ra, đừng một mình đi như thế,
nguy hiểm lắm.
- Thèm vào, ta vào đó chỉ để thám
hiểm thôi. Mà nè, từ giờ mỗi người cho mèo ăn một ngày nhé, ai cũng có trách
nhiệm.
- Okie! - Hắn ta cười tươi. - Tưởng
gì chứ cái đó dễ mà. Hôm nay là ta, mai là mi nhé. Thôi ta đi trước.
Hắn ta nháy mắt, nở nụ cười tươi
rói rồi chạy đi mất, bỏ tôi lại đằng sau vẫn còn chưa hết ngạc nhiên. Tối hôm đó về nhà, tôi buôn chuyện ngay với mẹ:
- Mẹ à, hóa ra cậu bạn lần trước
con nói học ở “khu nhà giàu” thật đấy.
- Thế tên đó là con trai giám đốc
công ty nào vậy? - Mẹ cười đùa.
- Con không biết, hắn ta không
nói, chỉ bảo con nếu muốn gặp thì nhắn tin bảo, đừng vào trường hắn nữa.
Mẹ tôi tập trung vào nấu ăn, nhắc
tôi về chuyện học hành, tôi lén chuồn lên phòng. Ngồi một mình trong phòng, trí
nhớ của tôi lại ngập đầy những hình ảnh của tòa nhà lộng lẩy. Ước mơ-không-thể-thực-hiện
càng dâng cao lên trong tôi.
***
- Hải Thanh! – Hạ Yên gọi tôi,
giọng có vẻ phấn khích lắm.
- Chuyện gì vậy?
- Cuối giờ bọn mình lại đến xem tòa
nhà kia được không? Hôm qua mình đã kể cho bố mẹ, bố mẹ mình rất thích thú, còn
bảo mình đem theo cả máy ảnh để chụp nữa.
- Bạn đi đi, mình không đi đâu. -
Tôi ỉu xìu đáp lại.
- Sao không? Không phải bạn cũng
rất thích đến đó à? - Hạ Yên tròn mắt nhìn tôi.
- Có thích, nhưng mẹ mình không
cho đi, với lại ở đó có bảo vệ, học sinh trường khác không được đến đâu.
- Sợ gì, chỗ đó cũng vẫn thuộc
khuôn viên trường mình mà, nếu bị bắt cứ bảo mình đi nhầm đường, sẽ không sao
đâu.
- Thôi bạn đi đi, cuối giờ mình
bận việc rồi. – Tôi sực nhớ ra hôm nay là ngày tôi cho mèo ăn. Hạ Yên cười, cô
bạn nói để hôm khác rủ tôi đi cùng vậy.
Khi tôi đến, lũ mèo đang ngủ khì,
nghe tiếng động thì tỉnh dậy, vươn vai ngáp dài mấy cái rồi thu mình… ngủ tiếp.
Tôi âu yếm nhìn, chúng đáng yêu quá. Tôi nhẹ nhàng dến chỗ đựng thức ăn đổ sữa
tươi vào, rồi cũng nhẹ nhàng như thế, lùi dần ra phía cửa, thì…
“Hù!” - một con rắn đang ngoe nguẩy trên vai tôi. Tôi
hét lên: “Á, rắn, rắn!” Hắn ta cầm con rắn, ôm bụng cười sặc sụa: “Rắn giả mà
mi sợ xanh mặt kìa!” Tôi nhăn mặt, cướp con rắn từ tay hắn, lầm bầm: “Đồ đáng
ghét!” Hắn cười khì, có vẻ thích chí lắm vì dọa được tôi.
Bỗng điện thoại tôi reo lên. Là
Hạ Yên, cô bạn nói rất nhanh trong điện thoại:
- Hải Thanh, đến đây cứu mình đi.
Bọn mình… bị bắt rồi.
- Hả? Vậy giờ bạn đang ở đâu?
- Mình và một cô bạn nữa đang bị
nhốt trong phòng bảo vệ khu nhà đó đây. Bạn đến đây đi, nếu không có ai xin,
bọn mình sẽ không được thả về mất. Mình sợ lắm.
- Ừ, mình đến ngay đây.
Tôi dừng cuộc gọi, kéo tay hắn,
khoác ba lô lên vai.
- Này, đi đâu thế?
- Đến trường mi.
- Đến đấy làm gì, không phải mi
đã gặp ta rồi sao?
- Không liên quan đến mi. Bạn ta
đang ở đó, đang bị bắt vì sang trộm bên đó.
- Thế thì sao? Liên quan gì đến
ta?
- Mi thấy chết phải cứu chứ, mi
là học sinh trường đó chắc xin được.
- Ta không đi đâu. - Hắn tiếp tục.
- Ta… không thể đi được
- Đồ nhát gan, mi sợ cũng bị phạt
chứ gì. Thế thì để ta đi một mình.
Giọng hắn vội vã phía sau:
- Mi đến cũng không xin được đâu.
Học sinh đến đó mà bị bắt sẽ bị phạt nặng lắm, ông bảo vệ ở đó…
Tôi vác ba lô đi thẳng, không để
ý đến những lời nài nỉ phía sau của hắn: “Đừng đi mà, Hải Thanh!”
(Còn tiếp)
Nhận xét