Hữu duyên - Kì 2 14:30:12 15/07/2011
Sinh tố dưa hấu, nâu đá ít sữa và đen đá không đường. Hình như càng ngày Linh càng nhận ra, cuộc sống nhiều vị đắng hơn là vị ngọt.
Một cô nhóc
bước lên xe bus với lỉnh kỉnh đồ đạc tay xách nách mang. Như thường lệ, xe bus chật
kín người, chen chúc nhau đến vã cả mồ hôi trong cái thời tiết cuối thu còn hơi
se lạnh. Tìm được một chỗ bám vào đã khó, trông cái đống đồ đạc của cô còn khó
hơn. Trả tiền vé xong và đang loay hoay không biết nên làm thế nào thì một
chàng trai từ phía sau bước đến, giúp cô nhóc tìm một chỗ bám, rồi đứng bên
cạnh cô trong suốt quãng đường đi, không quên hỏi thăm về cô:
- Trông em có vẻ lạ lẫm nhỉ. Lần đầu
tiên đi xe bus à?
- Vâng, em không biết là nó lại
đông thế này. Chị họ chỉ cho em chuyến số mấy rồi em lên thôi.
- Em xuống ở đâu?
- Để em nhớ xem nào. Hình như là
Khâm Thiên ạ.
- Ô, vậy thì bến sau nữa. Chuẩn bị
đồ để xuống đi. Anh xuống trước em một bến.
Cô nhóc
quay sang cười với anh chàng tốt bụng rồi mải mê nhìn sang bên đường. Những dãy
nhà san sát nhau, mỏng đến mức khó tin. Xe cộ nối nhau thành hàng dài, nhích
dần từng centimet. Cô thích thú ngắm mấy con ma-nơ-canh với những bộ váy áo
sặc sỡ và đúng mốt, thỉnh thoảng lại ồ lên thích thú khi xe đi qua cửa hàng gấu
bông.
Xe đỗ xịch
lại. Anh thanh niên tốt bụng chào cô nhóc, định bước xuống xe...
- Này, anh làm gì vậy?
- Cậu làm sao đấy, tôi làm gì? Có
để tôi xuống không thì bảo?
Cô nhóc
quay ra. Một người con trai khác đang giữ tay anh kia lại, không cho xuống xe.
Phía đầu xe, bác tài đã bắt đầu quát tháo ầm ĩ.
- Trả lại ví cho cô bé đi.
Lúc này cô
nhóc mới giật mình xem lại ba lô. Chiếc ví màu hồng của cô đã không cánh mà
bay. Hoảng loạn tột cùng, nước mắt rưng rưng nhìn vào người đến sau rồi lại
quay sang nhìn “anh chàng tốt bụng”. Người kia giật lấy tay của “anh chàng tốt
bụng”, chiếc ví màu hồng có in hình gấu Pooh nằm lọt thỏm trong tay anh ta. Lúc
này những người đi trên xe mới vỡ lẽ. Tên kia biết không thể làm gì được,
lấm lét đi xuống, không quên lườm anh một cái và buông những lời tục tằn.
Cô nhóc
nhận lại ví từ anh, nước mắt lúc này đã lăn dài trên má, không thể nói được lời
cảm ơn ngay lúc ấy.
- Em chuẩn bị xuống đi nhé, đến
Khâm Thiên rồi đấy.
- Nhưng mà... - Cô nấc lên. Cô đã sợ
đến mức không dám xuống xe một mình nữa. Lúc nãy là ví, nhưng biết đâu xuống
đây người ta lại lấy hết đồ đạc thì sao. Cô nhóc chợt nghĩ, lại run lên bần
bật.
- Được rồi, để anh đưa em xuống.
Anh cũng xuống trạm kế tiếp.
Chẳng hiểu
sao lúc ấy cô nhóc ngoan ngoãn theo anh xuống xe. Có thể vì anh vừa giúp cô
nhóc lấy lại chiếc ví, cũng có thể vì ánh mắt anh nhìn cô nhóc thật đáng
tin...
***
- Linh!
Linh giật mình quay ra. Hoàng đã tới từ bao giờ và đang
đứng bên cạnh gọi cô nãy giờ.
- Em
làm gì mà thần người ra thế?
- À
vâng...
Cô ngước nhìn Hoàng. Hoàng của bây giờ không khác ba
năm trước là mấy, vẫn nụ cười ấy, vẫn ánh mắt ấy, vẫn là sự quan tâm ấy. Thời
gian trôi nhanh quá, những dòng kí ức lẽ ra không được phép quên lại phai mờ
một cách đáng tiếc. Những ngày bên Việt, hình như trong cô không có hình bóng
một người con trai nào khác, kể cả ân nhân của mình lúc mới chập chững bước vào
cuộc đời đầy rối ren mà không có bố mẹ, người thân bên cạnh. Cô chỉ biết yêu
thương bằng cả trái tim. Chỉ đến khi Việt bước ra khỏi cuộc đời cô, cô mới vỡ
lẽ ra, trên đời này chẳng có gì là mãi mãi...
- Mà
này, sao em cứ suốt ngày học thế? Quán vắng khách thì tranh thủ nghỉ ngơi đi
chứ.
- Sắp
phỏng vấn rồi mà anh. Em học thế này đã ăn thua gì. Dạo này bài tập ở trường
cũng nhiều quá.
- Em... vẫn
quyết tâm đi du học thật đấy à? – Hoàng ngập ngừng.
- Đấy
là nếu xin được học bổng toàn phần thôi ạ. Nhưng cái đấy khó lắm. Em chỉ cố
gắng hết mình thôi.
- Uhm...
Hơi ngạc nhiên về thái độ phớt lờ của Hoàng trong
khi một phút trước đó anh còn tỏ vẻ quan tâm cô. Hoàng bước nhanh vào căn phòng
nhỏ bên trong của chị chủ quán mà không thèm ngoái lại. Vậy đấy. Chẳng có gì là
mãi mãi cả.
***
Ba tuần sau đó Hoàng không đến quán. Chẳng hiểu sao Linh
cứ thấp thỏm đi ra đi vào, ánh mắt luôn hướng ra phía của như chờ đợi một điều
gì đó. Nhưng rồi cô cũng phải thất vọng. Thứ cô chờ đợi ấy dường như vẫn đang
chơi trò trốn tìm với cô. Vắng Hoàng, tự nhiên, cô có cảm giác nhớ anh kinh
khủng. Cô nhớ ly sinh tố dưa hấu mát lạnh tự tay anh làm, nhớ những lần anh sửa
cách phát âm tiếng Anh cho cô, nhớ cả tiếng ghi ta nhẹ nhàng mà sâu lắng những
lúc rảnh rỗi anh thường chơi cho cô nghe nữa. Bản Romance bao giờ cũng mang lại
cho người ta một chút gì đó lâng lâng, bay bổng, lúc trầm ấm, lúc réo rắt.
Nhắm mắt lắng nghe tiếng ghi ta trong một không gian tĩnh lặng, Linh như thả
hồn phiêu du vào bản nhạc làm mê đắm hàng triệu triệu con người ấy.
- Hay
anh dạy ghi ta cho em nhé. Được không?
- Để
làm gì?
- Đơn
giản là thích thôi mà. Em thích ghi ta lâu rồi nhưng chưa có điều kiện học, và
cũng không có ai dạy.
- Anh
cũng mới học thôi.
- Vậy
là đồng ý rồi nhé. Từ giờ anh sẽ là thầy dạy ghi ta của em.
- Ai
bảo là anh đồng ý. Anh có thể dạy cho tất cả mọi người, riêng em thì không.
- Anh...
Linh tức điên người. Hai người lại giận dỗi, lại cãi
nhau. Vậy đấy, ở cạnh nhau thì thế, nhưng tại sao khi không gặp anh, Linh lại
có cảm giác lạ thế này. Điên mất. Rút cuộc, cái gì đã làm cô thay đổi như vậy?
***
Chị Tâm chủ quán thông báo sẽ đi Sa Pa du lịch một
tuần. Linh nghĩ Hoàng sẽ lại đến trông quán như thường lệ, nhưng hóa ra không
phải. Thay vào đó là một cô gái, cũng là người quen của chị, thua Linh một
tuổi. Minh Hà xinh xắn, nhí nhảnh, hòa đồng và vui tính nữa. Những ngày cô bé
đến quán bao giờ cũng làm cho không khí của quán nhộn nhịp hẳn lên với những
mẩu truyện cười hay những câu bông đùa ngộ nghĩnh. Tất cả nhân viên trong quán
đều mến cô bé, Linh cũng vậy. Thường thì bao giờ Linh cũng là người về muộn
nhất quán vì muốn ở lại làm thêm giờ, nên Linh rất hay nói chuyện với Minh Hà, về
gia đình, học tập, cả ý định ấp ủ đi du học nữa.
- Chị
Linh đã có người yêu chưa?
Minh Hà đứng khoanh tay tựa vào cửa, hỏi bất chợt
lúc Linh đang lúi cúi dọn bàn sau khi vị khách cuối cùng trong ngày ra về. Linh
dừng tay ngước lên, mỉm cười:
- Đã
từng. Nhưng giờ chị không nghĩ đến chuyện đó nữa.
- Anh
ấy là ai vậy? Giờ anh ấy ở đâu?
Đưa chiếc cốc ra chỗ chậu rửa, Linh không nhìn Minh
Hà, giọng nói có vẻ thản nhiên:
- Nếu
em bị đá một lần thì chị dám cá là em sẽ không muốn nhắc tới người đó đâu, cô
bé ạ.
Minh Hà há hốc mồm, tròn xoe mắt nhìn Linh rửa cốc,
miệng lắp bắp:
- Thề
là em không tin những gì chị vừa nói. Chị vừa xinh, vừa học giỏi, lại chăm chỉ,
có ý thức cầu tiến. Ai dám bỏ rơi chị chứ?
- Thôi
đi, đừng tâng chị lên mây vậy, cũng không cần an ủi đâu. Chị nhanh lấy lại cân
bằng lắm. Nói chuyện của em đi. Em có người yêu chưa?
Hai má Minh Hà bắt đầu hồng lên, đưa tay quấn quấn
mấy lọn tóc, vẻ xấu hổ. Haizzz. Đúng là chẳng ai giấu nổi chuyện có người yêu
bao giờ. Linh bật cười trước cử chỉ dễ thương của Minh Hà. Với tay lấy chiếc
túi treo trên tường, Linh bước ra phía cửa chính.
- Chị
biết anh Hoàng không? Là anh ấy đấy!
1 giây. 2 giây. 10 giây. 30 giây. Sững lại. Ngạc
nhiên. Hụt hẫng. Cảm giác như có một quả tạ vừa được ném vào tim. Nặng trịch. Chẳng
hiểu vì sao nữa. Linh bước ra nhanh ra khỏi quán, hòa vào bóng đêm trước khi
buông một câu trả lời cho Minh Hà:
- Không! Chị
không biết anh ấy.
***
Hoàng tới quán lúc 8h tối, lúc Minh Hà vừa đi ra
ngoài có việc riêng. Trong quán chỉ còn Trang – cũng là nhân viên của quán, Linh,
và hai vị khách. Hoàng chào Trang rồi quay sang cười với Linh. Khoảnh khắc nhìn
thấy Hoàng, cảm giác vui mừng như xâm chiếm lấy Linh, nhưng cũng chỉ một thoáng
thôi, Linh thấy tủi thân vô cùng, giống như đứa trẻ được mẹ dỗ dành sau khi bị
mắng oan vậy. Cô nhìn Hoàng rồi cúi xuống đọc sách. Hoàng hơi bất ngờ về thái
độ của Linh, tiến lại gần, cầm một cuốn sách khác trên bàn lên xem, rồi nói:
- Những
cuốn này cũ rồi, giờ người ta không học cái này nữa đâu. Ở nhà anh còn giữ, hôm
nào anh mang tới cho.
- Thôi
khỏi ạ - Linh vẫn không ngẩng đầu lên – Anh tới đón Minh Hà à?
- Sao
em biết? – Hoàng ngạc nhiên.
- Có
gì mà không biết. Minh Hà nói với em. Cô ấy vừa đi ra ngoài, bảo sẽ về ngay, anh ngồi chờ một lát.
- Vậy
trong lúc chờ, uống với anh chút gì đó nhé.
Linh dừng đọc, ngẩng lên nhìn Hoàng, cố giữ vẻ bình
thường trong khi tim thì đang đập thình thịch. Quái quỷ gì thế này! “Linh, bình tĩnh nào. Hoàng là người yêu của
Minh Hà. Đừng nghĩ lung tung nữa”. Cô tự nói với chính mình. Từ chối lúc
này chẳng khác nào tự đầu thú, thôi thì đành nhận lời vậy.
Trang bật bài "My Valentine". Không gian bỗng dưng trầm
lắng, lãng mạn, và có chút gì đó thi vị. Hoàng gọi một đen đá, trong khi Linh
chọn nâu đá ít sữa.
- Em
đổi khẩu vị từ bao giờ vậy? Không phải là sinh tố dưa hấu sao?
- Em
không thích dưa hấu nữa. Vị ngọt luôn làm mị giác quan con người. Em đang thử
tìm vị đắng hơn, có vẻ điều đó đúng với cuộc sống hơn.
- ...
- Lâu
nay anh đi đâu? – Linh buột miệng, không nén nổi tò mò về sự biến mất của Hoàng
trong những ngày qua. Hỏi xong rồi mới thấy mình vô duyên.
- À.
Đợt này bên công ty tập trung triển khai dự án mới nên khá bận. Đành nhờ Minh
Hà tới thay anh trông quán cho chị Tâm.
- Uhm...
Ngốc nghếch. Vậy mà có lúc Linh nhầm tưởng là Hoàng
thích mình. Duyên kì ngộ của hai người khá dài, nhưng có lẽ, có duyên mà không
có phận.
***
- Anh đọc “Ốc sên chạy” chưa? Trong ấy có bảo
rằng, kiếp trước ngoái đầu nhìn năm trăm lần, kiếp này mới được đi ngang qua
mặt nhau. Em và anh gặp nhau, lại nói chuyện thế này, kiếp trước chắc phải
ngoái lại 5000 lần ấy nhỉ.”
- Tiểu thuyết à? Anh chưa đọc bao
giờ. Với cả, anh không tin vào số phận lắm...
- Linh!
- ...
- Em
lại nghĩ gì đấy?
- Không
có gì ạ. Em phải về rồi. Mai em có bài thuyết trình. Anh nói với Minh Hà hộ em
nhé. Chào anh!
Linh chạy vội ra cửa. Trời về đêm, lạnh buốt. Tự
nhiên Linh có cảm giác cô đơn đến lạ. Xe cộ vẫn lao vun vút như muốn xé tan màn
đêm. Rảo bước một mình dưới ánh đèn cao áp, Linh thẫn thờ nhớ lại những gì đã
trải qua. Gần hai năm kể từ ngày chia tay Việt, cô mới lại có cảm giác này. Hình
như, Linh lại vừa mất đi một thứ gì đó quan trọng trong cuộc đời mình. Mơ hồ.
Nhưng có thể nhận thấy. Vết thương ấy lại nhói đau. Với Việt, là quãng đường
bốn năm rưỡi cạnh nhau, cùng san sẻ vui buồn, còn với Hoàng, tuy không rõ ràng,
nhưng không hiểu sao, gần thì tim đập mạnh, xa thì bồn chồn, mong ngóng. Hụt
hẫng khi biết anh đã có bạn gái. Liệu đó có phải là tình yêu? Linh muốn khóc.
Tự nhiên thấy giận Hoàng quá. Anh đã hỏi cô liệu việc anh gặp lại cô có phải vì
hai người có duyên, tại sao ba năm trước anh lại bảo anh không tin vào số phận?
Anh đã gieo vào lòng Linh những mơ hồ về một tình cảm bắt đầu nhen nhóm, sao
đùng một cái lại có bạn gái? Những câu hỏi lần lượt xuất hiện trong cái đầu vốn
đã hỗn độn của Linh, mà câu trả lời thì dường như đang ngày càng mất hút vào
bóng đêm.
***
Ngày phỏng vấn tới gần. Linh xin nghỉ ở quán một
thời gian để chú tâm vào ôn luyện. Hoàng thường xuyên nhắn tin nhắc nhở Linh ăn
uống ngủ nghỉ điều độ, chỉ cho Linh cách học hiệu quả và nhớ lâu, còn truyền
kinh nghiệm khi vào phỏng vấn nữa. Linh cảm kích bao nhiêu, càng rối bấy nhiêu.
Rút cục Hoàng là người thế nào? Anh đã có Minh Hà, một cô gái xinh và tốt bụng,
tại sao lúc nào cũng tỏ vẻ quan tâm cô. Nhiều lúc, có những ý nghĩ ập đến trong
đầu cô trong phút chốc: Hoàng là người xấu. Nhưng cái ý nghĩ ấy bị lý trí dập
tắt ngay. Không đời nào. Hoàng không phải là người như thế. Nếu tìm thấy người
đối xử tốt với Linh ở Hà Nội này sau Nhung, thì đó là Hoàng.
Ngày thứ tư kể từ hôm nghỉ, Minh Hà hẹn gặp Linh.
Hơi bất ngờ vì cái hẹn đột ngột này, không hiểu lý do gì, nhưng Linh vẫn tới. Nâu
café thu mình trong một con hẻm nhỏ, với bức tường trang trí màu sắc đậm và tối
cùng những bức tranh mang đậm sắc thái cổ điển. Bản giao hưởng Bốn Mùa vang lên
nhẹ nhàng đem lại một cảm giác dễ chịu trong cái thời tiết mùa hè nóng bức và
ngột ngạt ấy.
Cô nhân viên đưa ra một Latte và một tách cà phê
đen, lịch sự đặt xuống bàn rồi lùi vào trong. Minh Hà ngạc nhiên, gọi với theo:
- Nhầm
rồi chị ơi. Bàn em đâu có gọi cà phê đen!
- Chị
gọi đấy – Linh ngắt lời Minh Hà.
- Nhưng
anh Hoàng bảo chị không uống được những thức uống đắng mà.
- Đã
từng. Nhưng giờ thì không quan trọng nữa rồi. Sinh tố dưa hấu, nâu đá ít sữa
rồi đen đá không đường. Hình như càng ngày chị càng nhận ra, cuộc sống nhiều vị
đắng hơn là vị ngọt, và có lẽ, cần phải nếm trải vị đắng để hiểu hơn về cuộc
đời.
- Chị
thích anh Hoàng à?
Linh nhìn Minh Hà, ngơ ngác. Chỉ một thoáng thôi,
rồi cô nhấp một ngụm cà phê, đắng ngắt. Nhăn mặt, và trả lời:
- Đã
từng. Nhưng anh ấy là của em, cô bé ạ.
Minh Hà cũng khuấy ly Latte, nhưng không uống, mà
ngẩng lên nhìn Linh, mỉm cười.
- Cảm
ơn chị nhiều lắm!
- Ngốc!
Cảm ơn gì chứ! Nhưng em gặp chị có việc gì vậy?
- À
đây. Suýt quên. Khiếp, nặng quá. – Minh Hà vừa nói vừa mang ra một túi sách –
Anh Hoàng gửi cho chị.
Cảm giác lẫn lộn. Vừa vui vì Hoàng còn quan tâm đến
cô. Nhưng cũng buồn vì Hoàng lại gửi Minh Hà mang đến cho Linh, chấm hết mọi hi
vọng của Linh. Ừ, nhưng mà trước đây Linh
cũng có hi vọng gì đâu chứ. Vẫn luôn thầm chúc cho cô em Minh Hà được hạnh phúc
đấy thôi.
- Chị
đã bảo là không cần rồi mà. Gửi lời cảm ơn tới anh Hoàng hộ chị! Chị phải về
rồi.
Minh
Hà cầm ly Latte lên, bình thản uống, không quên giấu một nụ cười. Tất
nhiên là phải thế rồi. Cô biết cô đã đoán đúng mà! Đối
diện cô, Linh vẫn chưa biết được điều gì sắp xảy đến với mình. Minh Hà
mỉm cười
và nghĩ thầm trong bụng: “Đồ ngốc!”.
Nhận xét