Hình như vừa có hạt giống tình yêu nảy mầm
"Nghe đồn khu sau trường mình… có ma đấy. Tớ với cậu hôm nào đi thám hiểm đi, được không?" - Nam nói thầm với tôi, ra vẻ bí mật lắm.
Dành tặng cho người bạn thân của tôi.
Tôi là Minh. Tôi thích sống trong
thế giới riêng của mình, khép kín, không thích những bất ngờ. Tôi thích đọc những
tiểu thuyết lãng mạn đến mức sến sẩm của Marc Levy, nhưng cũng thích những bộ
truyện tình yêu trẻ trung và ngọt ngào như Twilight. Tôi vào học ở một trường
cấp ba nổi tiếng về cả thành tích học tập cũng như hoạt động của trường. Tôi
không hợp với ngôi trường này. Nó không dành cho những kẻ mơ mộng, "tự kỉ"
như tôi. Nhưng bố mẹ muốn tôi thi vào trường này, và tôi thi, tôi đỗ. Bố mẹ tôi
vui lắm, mở tiệc ăn mừng, còn tôi chỉ cười và cười, lặng lẽ gật đầu trước những
lời khen ngợi của mọi người. Tôi không thích những buổi tiệc, chúng quá ồn ào.
Ngày nhập học, lớp tôi không “tự
kỉ” như tôi nghĩ. Cậu bạn lớp trưởng khuấy động cả lớp với trò làm quen, ghép
cặp, quậy phá tưng bừng trong giờ sinh hoạt. Mọi người biết hết tên nhau, ai
cũng vui cả, trừ tôi. Tôi miệt mài lướt theo từng trang sách của Marc Levy, tôi
cũng muốn có một chuyện tình đẹp như câu chuyện của Marc vậy. Và rồi chuyện
tình đó bị một kẻ "vô duyên" phá tan đi mất:
- Hey, sao cậu không cùng chơi
với mọi người?
- Chào lớp trưởng. Tớ đang đọc
sách mà.
Tôi muốn trở nên vô hình và cũng
muốn mắng cho tên kia một trận. Tôi đang mơ màng cơ mà.
- "Nếu em không phải một giấc mơ". Truyện đó hay đấy. Nhưng bỏ ra
vài phút để làm quen với mọi người cũng đâu có gì là sai, phải không? Tớ là
Nam, rất vui được nói chuyện với cậu. Hi vọng chúng ta sẽ là bạn tốt trong suốt
năm học này.
- Tớ là Minh.
Tôi kết thúc cuộc hội thoại một
cách không thể khô khan hơn, cũng là lúc cô giáo vừa vào lớp. Tôi lơ đãng nhìn
ra bên ngoài trong lúc cô đang cố gắng giữ cho cả lớp trật tự để bắt đầu bài
phát biểu của mình. Trời hôm nay đẹp thật đấy, và tôi lại nghĩ đến bờ biển dài
cùng với hàng cát trắng, mịn màng. Trên bờ biển đó, tôi đang ngồi dưới hàng cây
dừa biển cao vút, ngắm nhìn về ngoài biển xa xôi. Thật là đẹp.
Hết giờ, tôi và Nam là hai người
cuối cùng ở lại trong lớp. Tôi thì bận rộn với một đống đồ dùng học tập và các
thứ linh tinh khác, còn Nam thì đang kiểm tra lại mọi thứ trong lớp, xem có ai
bỏ quên gì không. “Hứ, lớp trưởng gì
gương mẫu và cần mẫn quá vậy.” - Tôi thầm nghĩ, con trai cẩn thận quá cũng
không tốt.
- Có cần tớ giúp một tay không,
Minh?
Ôi trời đất, như là ma ý. Vừa nãy
tôi còn thấy Nam ở đầu kia của lớp mà. Giọng nói trầm ấm của Nam khiến tôi giật
mình và ngẩng đầu lên:
- Không cần đâu. Tớ tự làm được
mà.
Nhớ đến cuộc hội thoại dở dang lúc
đầu buổi học, tôi hỏi cậu ấy:
- Cậu cũng thích đọc truyện của
Marc sao? Con trai gì lạ vậy? - Từ xưa đến giờ, con trai trong mắt tôi là phải
nghịch ngợm, không biết tí gì về những thứ nhẹ nhàng như đọc sách hay cho dù là
cả nấu ăn đi nữa
- Hơ hơ, Marc có nói là truyện
ông ấy viết ra chỉ dành cho con gái thôi đâu. Nam nữ bình quyền mà, hehe. Ngày
đầu tiên ở trường, cậu thấy thế nào?
- Không được vui như cậu. Nhưng
tớ khám phá ra chỗ ngồi của tớ nhìn thẳng ra một cái cành cây, và trên đó có
một cái tổ chim, đẹp cực luôn ý. Mà con trai như cậu thì biết gì đến cái đẹp
nhỉ. - Tôi hít một hơi dài và nhận xét như là một nhà tâm lý thực thụ. Có thể
vụ sách truyện tôi nhầm, nhưng chắc chắn cái này là không.
- Tớ thích hoạt động mà, hehe,
cũng vui bình thường thôi. Lớp mình khá là hòa đồng đấy, trừ một số con người
suốt ngày lơ đãng nhìn đi đâu đó, chẳng chịu chơi với mọi người cả, phải ghi
vào nhận xét cuối tháng mất thôi, Minh nhỉ? - Nói rồi Nam chạy biến đi mất.
Đúng là đồ lớp trưởng xấu tính.
***
Nghĩ lại thì Nam cũng không xấu
tính cho lắm khi mà ngày nào cũng chịu ra chỗ tôi, khi thì vu vơ trêu tôi một
câu, hay cũng nhìn nhìn ra ngoài tổ chim như tôi, hoặc cố gắng tỏ ra quan tâm
hỏi xem tôi có hiểu bài không trước những kiến thức mới tinh và rắc rối của
véc-tơ. Nam thật sự là một người năng động. Không những tham gia vào các hoạt
động của trường, lớp mà cậu ấy cũng rất hay chơi bóng rổ, bóng đá với cả lũ con
trai, nếu không muốn nói cậu ấy thường là người nổi bật nhất trong số những cầu
thủ trên sân.
- Chiều nay đi uống trà sữa
không, kẻ lơ đãng? - Nam luôn như vậy, xuất hiện đột ngột và bất ngờ.
- Huh, hôm nay có chuyện gì hay
vậy mà cậu lại rủ tớ đi uống trà sữa hả Nam lớp trưởng? - Tôi suýt thì nói
thành là Nam phá đám, vì cậu ấy chính là như vậy mà, nhưng tôi kịp ngăn cái
miệng của mình lại.
- Chẳng có gì đâu, tớ... hứng lên
thôi. Có chuyện muốn bàn với cậu, hệ trọng lắm Minh ạ. - Nam nói rồi đặt hai
tay lên vai tôi và rung rung, làm như là nhà sắp sập đến nơi rồi ý.
Tôi bật cười. Từ hồi lên cấp 3
hay chính xác là từ khi chơi với Nam, tôi cười nhiều hơn.
- Ừ được rồi, mà hệ trọng lắm à?
- Ừ ừ đúng rồi, hệ trọng lắm, thế
nhé, tớ phải lên phòng đoàn đây. - Nam lại biến đi mất. Một ngày có 24 giờ, với
tôi như thế là quá nhiều còn với Nam, tôi nghĩ thế vẫn là chưa đủ. Cậu luôn vội
vàng.
***
Ngồi đợi Nam một lúc thì cậu ấy
đến.
- Xin lỗi, tớ phải ở lại họp một
lúc, hì hì. Ra uống trà sữa mà cậu gọi cà phê là sao?
- Tớ thích vậy. Mùi vị của cà phê
thơm lắm, cậu không thích uống sao?
- Tớ thích uống, nhưng chỉ khi ở
quán cà phê thôi, hehe.
- Này, có chuyện gì thì cậu nói
đi. Thích trêu tớ không hả? - Tôi giơ giơ tay lên dọa Nam, mặc dù cả tôi và Nam
đều biết tôi sẽ chẳng bao giờ làm chuyện đó đâu.
- Nghe đồn khu sau trường mình…
có ma đấy, mấy lần bác bảo vệ đi tuần toàn nghe thấy tiếng mèo kêu ré lên, cả
tiếng sột soạt gì lạ lắm. Tớ với cậu hôm nào đi thám hiểm đi, được không?
- Chắc là mèo thôi mà. Còn ma á? Lại còn thám
hiểm gì nữa? - Tôi chun mũi lại, không dám nghĩ thêm.
- Không sao đâu mà, tớ sẽ bảo vệ
cho cậu, hehe. Tớ thích khám phá mấy vụ này lắm, đi đi mà. - Nam chơi với cả lớp,
nhưng tôi là người cậu hay lượn lờ, nói chuyện cùng nhất. Chẳng lạ khi vụ này
cậu cũng rủ tôi đi cùng, khổ thật đấy.
- Ừ thì đi, tớ mà bị làm sao thì
cậu liệu hồn đấy!
Thế là hai đứa bọn tôi đi “bắt ma”.
8h tối phải có mặt ở trường, tôi đã phải nói dối bố mẹ là đi học thêm, đột
nhiên thấy tội lỗi quá, lỡ bị phát hiện ra thì toi cả hai đứa. Nam đem theo
chiếc đèn pin chuyên dụng, còn thoang thoảng mùi… tỏi nữa chứ, cậu ấy đưa tôi
một ít, bảo là để… trừ tà ma.
- Cậu có nghĩ là sẽ không sao
không đấy? - Tôi e dè hỏi Nam.
- Sợ gì, có dũng sĩ bắt ma ở cạnh
cậu rồi mà...
Hai đứa rón rén đi ra khu sau của
trường. Thường ngày nhìn nơi đây đẹp đẽ bao nhiêu với những hàng cây xanh mướt,
ánh nắng chiếu qua những tán lá tạo nên những bóng râm cho cả lũ bạn nào đó
ngồi tám về một chàng trai nổi bật trong trường hay về nhóm nhạc thần tượng.
Còn giờ đây, nó chỉ có một màu tối, một màu u ám. Hàng cây to đùng trông như
những người khổng lồ vậy. Tôi rùng mình nghĩ lại cảnh tượng trong Harry Porter,
những hàng cây đáng sợ làm sao. Ôi, bãi biển của tôi, ánh nắng của tôi, bãi cát
của tôi, sao giờ tôi lại ở đây cơ chứ? “Meooo…”
Có tiếng mèo kêu thật rùng rợn. Tôi suýt hét lên nhưng Nam đã nhanh tay bịt
miệng tôi lại. Chúng tôi mà bị bác bảo vệ phát hiện thì chắc chắn thứ hai tuần
sau cả trường sẽ biết mặt bọn tôi trong giờ chào cờ mất thôi.
Một con mèo đen tuyền bước ra từ trong
bóng đêm. Mắt nó sáng trưng trong bóng tối. Trông đôi mắt của nó như hai mặt
trăng trên bầu trời đêm vậy. Sợ quá đi mất.
- Không sao đâu mà, một con mèo
lạc thôi mà. - Nam trấn an tôi. - Đi tiếp thôi Minh.
Chúng tôi bước tiếp, không hề hay
biết rằng đằng sau chúng tôi có một bóng đen vừa ló ra. Một bóng đen không có
đôi mắt sáng của loài mèo.
Tòa nhà này có ba tầng liền, bọn
tôi mới chỉ đi thoáng qua thôi.
- Giờ phải leo lên cả ba tầng sao
Nam? - Tôi rùng mình.
- Hay là ngày mai lại đến nhé
Minh?
- Ừ thế cũng được, mai chắc tớ
phải dắt con Milu nhà tớ theo để dọa con mèo đáng sợ kia mất thôi.
***
Ngày hôm sau, Nam chuẩn bị thêm
vài thứ đặc biệt mà cậu gọi là “dụng cụ bắt ma”. Và hôm nay người cậu không có
mùi tỏi khó chịu kia, may thật đấy. Có gì nếu gặp ma thật, tôi sẽ để nó bắt Nam
và ù té chạy. Hôm nay bọn tôi không đi loanh quanh khu sau nữa mà đi thẳng lên
tầng ba. Đợi một lúc, Nam thả một miếng cá ra và kéo tôi nấp vào một chỗ.
- Đây là thứ mà cậu gọi là dụng
cụ bắt ma sao? - Tôi liếc nhìn Nam, hỏi vẻ nghi ngờ.
- Suỵt, cậu làm “ma” sợ chạy mất
bây giờ.
Chúng tôi ngồi đợi một lúc thì
thấy con mèo đáng ghét ngày hôm qua đã làm tôi sợ chết khiếp xuất hiện. Nó
ngoạm miếng cá lên rồi chạy biến đi mất. Nam kéo tay tôi:
- Đi bắt ma nào...
Tôi và Nam đuổi theo con mèo,
xuống đến tầng một thì nó đã biến đi đâu mất. Bỗng có tiếng mèo kêu cùng với
tiếng động lạ. Tôi và Nam chạy lại gần thì chỉ thấy con mèo đang ngấu nghiến
miếng cá của Nam. Nam soi đèn pin xung quanh thì thấy một bóng đen vừa chạy đi,
cậu ấy và tôi tiếp tục đuổi theo. Thì ra
đó là một cậu bé chạc tuổi tôi. Nam đánh bạo hỏi:
- Em là "con ma" đó hả?
- Vâng, thì sao chứ?
Tôi ngạc nhiên. Vậy là "con
ma" nổi tiếng khắp trường tôi lại chính là cậu bé này ư. Tôi đánh bạo hỏi:
-
Sao em làm vậy?
- Em không làm vậy thì sao mà có
chỗ để em và con mèo kia tá túc được? - Cậu bé chẳng hề sợ sệt, cứ trả lời như
là tâm sự với lũ bạn thân vậy.
- Vậy em tên là gì? – Nam hỏi.
- Em tên Duy, ngày nào cũng đi
đánh giầy rồi tối qua đây ngủ.
Mấy ngày hôm sau, không thấy ai
nhắc gì về vụ ma trong trường nữa. Còn tôi và Nam thì trở nên nổi tiếng vì vụ
bắt ma này, nhưng chi tiết như thế nào thì chẳng ai biết, trừ hai đứa bọn tôi.
Chắc Nam lại đi khoe khoang linh tinh đây mà. Tôi được nhiều người yêu quý hơn,
cũng dần dần trở nên hòa đồng với mọi người hơn, còn Nam thì vẫn vậy, có chăng
được mấy bạn cùng khối để ý mà thôi, nhưng tôi chẳng quan tâm.
Hết năm lớp 10, Nam quyết định đi
du học bốn năm. Cậu chỉ báo trước cho tôi biết có một tuần. Tôi cũng chẳng kịp
làm gì cho Nam, chỉ cùng cậu đi lang thang hết phố phường của Hà Nội, ăn mấy
món ăn nổi tiếng mà Nam chưa kịp thưởng thức. Ngày Nam đi, tôi tặng cậu một
chiếc áo, một chiếc áo đôi, coi như kỷ niệm thời học sinh cấp ba của hai đứa.
Nam vui lắm, cười toe toét còn mắt tôi thì ngấn nước. Cậu bạn thân của tôi định
bỏ tôi mà đi du học sao?
Một ngày nắng đẹp, tôi đến trường
và ngồi ngân nga một giai điệu quen thuộc, ngắm nhìn nơi mà đã gắn bó với tôi
suốt một năm qua với bao kỷ niệm. Bỗng có một người từ đằng sau bước lại:
- Chào chị, em là Duy đây, còn
nhớ em không vậy?
Trời đất, là "con ma"
hồi trước đây mà. Giờ nhìn Duy cao lớn hơn, chững chạc hơn và cũng khác xa so
với lần gặp đầu tiên của bọn tôi.
- Chào em. Làm gì ở đây vậy?
- Em vừa nộp hồ sơ vào trường,
năm sau là đàn em của chị rồi, hehe. Mà chị hay nhỉ, chờ ông Nam bốn năm thật
sao? Ngồi thẫn thờ làm chi?
- Hả? Sao em biết?
- Thực ra em là em họ anh Nam mà.
Em ở dưới quê lên đây ôn thi vào đây. Cái vụ lần trước là do anh Nam làm “đạo
diễn” đó. Thấy chị suốt ngày ngồi thơ thẩn, lơ đãng và chẳng chịu hòa đồng gì
cả nên anh ý và em đã đóng một vở kịch, mong chị sẽ có thêm nhiều bạn hơn, sẽ
cười nhiều hơn nữa...
Mắt tôi ươn ướt, tôi chẳng tập
trung nghe Duy nói gì nữa. Nam làm tất cả vì tôi sao? Tại sao Nam lại giấu tôi
suốt từng đấy thời gian? Tôi vốn rất ghét những sự bất ngờ. Nó làm tôi không
còn ở trong thế chủ động. Nó chi phối tôi.
- Thôi em về đây chị nhé. Hẹn gặp
chị trong một ngày không xa. - Lời nói của Duy làm tôi giật mình, cắt đứt dòng
suy nghĩ. Mãi sau đó tôi mới cất lên thành lời
- Ừm. Bốn năm không phải là dài
đúng không em? - Tôi gạt nước mắt, ngẩng đầu lên hỏi Duy. Cậu không nói, chỉ
cười thôi.
Ai mà biết được, bốn năm nữa khi
Nam trở về, hay có thể sớm hơn, tôi sẽ nói cho Nam biết những suy nghĩ của tôi
về Nam hay không. Hay tôi sẽ lại để cậu miệt mài làm thêm một vở kịch nữa, để
tạo thêm một bất ngờ nữa cho tôi.
Thế nào cũng được. Bây giờ tôi
không còn mơ mộng đến những kết thúc lãng mạn như trong truyện của Marc Levy
nữa. Nam đã làm quá nhiều cho tôi rồi, vậy còn chưa đủ hay sao?
Trong sâu thẳm trái tim tôi, hình
như vừa có một hạt giống tình yêu nảy mầm.
Nhận xét