Đừng trách nhé quê hương ơi!

Bởi đi trên con đường lạ nên mãi mãi xa quê. Tháng tư về rồi, mà bước chân ai còn mê mãi. Đừng trách nhé quê hương ơi. Xin đừng trách nhé quê hương tôi à.
Đừng trách nhé quê hương ơi!
     Ngày đi xa trót lỡ mang lời hứa trong mình. Một lời hứa thuở dại khờ làm ai sẽ nhớ mãi. Dòng sông quê xanh xanh thắm vẫn thầm lặng bao năm chảy quanh làng, lũy tre xanh vẫn còn lưu luyến với bao mái nhà tranh giờ đã được thay bằng ngói đỏ và tôn mới. Bếp nhà ai còn vương vấn sợi khói chiều hôm, tiếng vạc kêu sương giữa trời đêm cho lòng thêm khắc khoải bao nỗi nhớ khi xa nhà.
Quê hương ơi! Có phải vì tôi quá khù khờ thơ dại nên quên mất những gì đã hứa? Thì thôi cũng đừng để ý và giận trách chi một lời đã trót hứa. Khi đi xa tôi vẫn còn giữ nguyên vẹn trong mình một lời hứa hôm nào, vẫn mang nặng trong tâm hồn một nỗi nhớ quê hương.

     Lời hứa đó vẫn còn nồng nàn mùi bùn của con sông làng mỗi khi mùa Hạ về cạn khô trơ đáy. Lời hứa ấy vẫn còn thơm mùi rơm thoang thoảng bay theo cơn gió chiều hôm. Một mùa vàng tất tả ngược xuôi gặt hái cho xong trước mùa con nước lên. Mùi cỏ dại vẫn long lanh trong giọt nắng hồng mỗi sớm mai lên. Rất dại nhưng vẫn giữ lại giọt sương mai tinh khiết đến vô ngần. Ngọn núi chiều gọi mây về ngủ sớm... Để tiếng ầu ơ ru con trong giấc ngủ bình yên thuở nào còn nằm nôi. Quê hương ơi! Sao mà nhớ mãi.
Khi đi xa trong lòng nặng bao nỗi niềm thương nhớ. Tháng lại ngày qua theo dòng thời gian trôi mãi mãi không ngừng. Tháng tư về rồi tháng tư đi cũng vì một lời hứa mà tháng tư đi rất chậm, để khi xa quê luôn mãi nhớ về tháng tư ấy.
Đừng trách nhé quê hương ơi!
    Quê hương ơi cho gửi lại một lời xin lỗi vì trót hứa cũng chẳng vì lời hứa nào cũng chỉ là lời hứa đâu quê hương ơi. Người xa quê nỡ lòng nào muốn quên. Dù vạn vật có thay đổi theo từng ngày qua mà trong tôi vẫn còn mãi nhớ quê nhà. Nhớ như bến cũ nhớ về con đò xưa nay không còn nữa. Con sông chiều hiu hắt thêm buồn lặng lẽ mãi không muốn trôi đi. Cảm xúc gì đã còn nương náu lại trong một ngày đầu tháng tư.
Quê hương tôi ơi! Nếu có một điều ước nguyện, tôi sẽ thực sự lúng túng không biết sẽ hứa gì với quê hương tôi đây. Ước cho một ngày về không còn xa xôi lắm để cho tôi được ngắm con sông làng trong chiều hoàng hôn xuống muộn, để được ngắm ruộng vườn sau lũy tre xanh, để được quê hương dang rộng vòng tay ấm áp ôm tôi vào lòng.


Để rồi không phải mãi mê đi theo con đường lạ... Để rồi tôi luôn được gần với quê hương tôi mãi... Quê hương ơi...!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn