Quê hương

Quê hương mình nơi con sinh ra
Dải đất hẹp bốn mùa nắng gió
Hương bưởi mùa thu hương cau mùa hạ
Vẫn ngọt ngào trong những điệu dân ca...
 
Quê hương mình khói lửa đã đi qua
Mảnh đất bao năm bom cày đạn xới
Chiến tranh qua rồi thiên tai ập tới
Cơ cực hoài thương lắm! Vĩnh Linh ơi!
 
Đã xa rồi, đói khổ cảnh quê tôi
Cha nằm xuống móng tay còn đọng đất
Mẹ thầm ước bữa cơm no trước ngày mất
Em gái mồ côi manh áo rách đến trường…
 
Mẹ bảo mình nghèo đừng mơ ước viễn vông
Trăng trên cao mần răng mà hái được
Nay quê tôi làm nên điều mơ ước
Đang từng giờ cùng đất nước hồi sinh...
 
Mái ngói đỏ tươi thay tranh rạ quê nghèo
Bạt ngàn cao su đang mùa cho nhựa sống
Tiếng máy reo vui trên đồi gió lộng
Nắng tươi hồng giữa đất mẹ sinh sôi...
 
Về thăm quê trong dạ cứ bồi hồi
Vần thơ vụng thay cho lời muốn nói
Muốn ôm hôn những bàn tay vun xới
Chan chứa trong lòng hai tiếng quê hương…

 

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn