Đi qua mùa thu - Kì 1: Cô gái mang tên một mùa thu

Câu chuyện này xin được gửi tặng những bạn đã, đang và sắp đi du học. Những rung động đầu đời nơi xứ lạ quê người luôn để lại những cảm xúc sâu lắng và đáng trân trọng nhất.

“Có những cuộc tìm kiếm đơn giản chỉ là để tìm kiếm. Nhưng nhờ có đó mà ta hiểu rằng, tình yêu là giữa biển người, ta vẫn tìm thấy nhau.”
Ngay từ hồi còn nhỏ, Lệ Thu đã hay hỏi cha mình tại sao lại đặt cho cô cái tên nghe buồn bã như vậy: Trần Lệ Thu. Cái tên nghe mà muốn khóc luôn, một cái tên đẹp nhưng quá buồn. Lúc nghe người bạn cùng lớp cắt nghĩa Lệ Thu nghĩa là khóc hết nước mắt, khóc trong cả một mùa thu, cô bé Lệ Thu ngây thơ mới học lớp 5 thấy rất sợ hãi. Cô còn nghĩ chắc cha mẹ không yêu mình hay sao, bao nhiêu tên đẹp, bao nhiêu tên nghe phú quý giàu sang sao không đặt mà lại đặt cho cô cái tên nghe buồn như thế. Cha của Lệ Thu thường chỉ mỉm cười và nhường việc kể lại cho mẹ của cô. Không biết vì Lệ Thu hỏi quá nhiều hay mẹ cô kể quá nhiều mà bây giờ Lệ Thu nhớ chi tiết một giai thoại về cái tên của cô. Khi mẹ cô mang thai Lệ Thu, cha cô làm ở bộ ngoại giao phải đi công cán xa. Suốt chín tháng mang thai mà mẹ cô chẳng được gặp cha cô mấy. Nhưng rồi đúng một ngày mùa thu, khi Lệ Thu cất tiếng khóc chào đời, cha cô đã trở về trong sự bất ngờ của cả nhà. Lệ Thu nghĩ là những giọt lệ hạnh phúc của mẹ cô. Giọt lệ của mùa thu đoàn viên khi cô chào đời.
Năm Lệ Thu 14 tuổi, cha mẹ cho cô đi du học ở Anh. Hồi đó Lệ Thu còn nhỏ lắm, cô không biết sao cha mẹ lại muốn cho mình đi du học sớm thế. Cô bật khóc nức nở giữa sân bay Nội Bài khi bóng mẹ vừa đi khuất. Lệ Thu sống một mình ở London. Thành phố xa hoa bậc nhất thế giới nhưng đối với Lệ Thu chỉ là điểm dừng chân mà thôi. Thời gian đầu cô luôn nghĩ tới chuyện được về nhà. Lệ Thu thường thức đêm gọi điện nói chuyện với chị gái của mình rồi ôm điện thoại chìm vào giấc ngủ. Sau này Lệ Thu mới biết rằng cha mẹ cho cô đi du học sớm vì lo xa với tính cách đa cảm, cô sẽ dễ dàng dựa dẫm vào người khác. Xa gia đình, Lệ Thu sẽ độc lập hơn. Lệ Thu không biết mình có độc lập hơn không nhưng bây giờ hình như cô đã chai lì với nỗi đau rồi. Bốn năm nơi xứ người, một mối tình đơn phương khắc cốt ghi tâm. 
Lệ Thu hình như đã yêu anh ngay từ cái ngày đầu tiên anh khen tên của cô rất có ý nghĩa. Người con trai đó là Nam Hoàng. Lúc Lệ Thu gặp Nam Hoàng lần đầu, cô mới 14 tuổi. Nam Hoàng là anh họ một người bạn cùng lớp của cô, Mai Anh. Anh lớn hơn cô sáu tuổi và có khá nhiều các cô gái vây quanh. Lệ Thu không thích người như thế. Lúc đầu cô cũng chỉ muốn làm bạn bình thường với anh mà thôi, một con bé mới 14 tuổi suy cho cùng thì còn nghĩ gì đâu. Thế rồi thời gian qua đi, sau hai năm, họ từ chỗ chẳng ưa gì nhau trở thành bạn thân. Những người bạn của hai người cứ lần lượt chuyển đi hoặc về nước. Cuối cùng, dường như trong đám bạn chỉ còn lại Lệ Thu và Nam Hoàng vẫn ở lại London. Những lần nói chuyện qua điện thoại, những tin nhắn nối tiếp nhau. Dường như cô và anh cứ thế nương tựa vào nhau mà sống. Nam Hoàng trở thành chỗ dựa tinh thần của Lệ Thu. Kỉ niệm vui nhất giữa hai người là một lần đi ăn cùng nhau, thấy Lệ Thu chỉ chúi mặt vào màn hình Iphone chơi Doodge Jump, Nam Hoàng cũng mở điện thoại của mình ra và thách đố cô cùng thi xem ai chơi giỏi hơn. Hôm đó hai người ăn thịt rán nên ai thua một lần sẽ phải nuốt chửng hai miếng thịt chứ không được nhai. Kết quả là tối hôm đó, Lệ Thu cảm thấy không thể ăn bất kì miếng thịt lợn nào trong cả tháng, còn Nam Hoàng thì thấy bụng rỗng tuếch như chưa ăn gì.
Những lần đi ăn cùng nhau, những lần nói chuyện cùng nhau cứ dày lên theo ngày tháng. Từ chỗ chỉ kể cho anh nghe nhưng câu chuyện cười, rồi tới những nỗi lo thi cử, những vui buồn trong cuộc sống, cuối cùng Lệ Thu đã cho anh biết mọi chi tiết về mình, và anh cũng đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời cô. Tình yêu, dẫu ở cung bậc nào, cũng đều đáng trân trọng. Khi cô lần đầu tiên thu hết can đảm nói với Nam Hoàng anh là người cô rất thích năm cô 16 tuổi, anh chỉ cười xòa. Anh tưởng cô nói đùa, còn xoa đầu cô và bảo: “Hai năm nữa, suy nghĩ lại, lớn lên một tí, cao tới vai anh thì hẵng tỏ tình với anh”. Lệ Thu đã bị một cú sốc tinh thần lớn. Cô đã rất buồn, cô không nhớ mình đã làm cách nào mà rời khỏi nhà anh được lúc đó. Hình như cô đã chạy ra khỏi nhà anh, không, là anh vẫn luôn như thế, dắt tay cô nhẹ nhàng dẫn ra bến xe buýt, đứng đợi ở đó cho tới lúc chiếc xe đã đi khuất hẳn.
Đêm hôm đó, hai cô bé 16 tuổi Mai Anh và Lệ Thu nằm kề bên nhau thầm thì. Mai Anh nói:
- Anh ấy đã từ chối rồi, cậu định thế nào?
Lệ Thu nắm chặt tay lại đầy quyết liệt :
- Thế nào là thế nào ? Tớ sẽ đợi hai năm nữa rồi tỏ tình lại với anh ấy.
Mai Anh ngồi bật dậy:
- Sao cậu cứng đầu thế ? Anh ấy đã từ chối khéo rồi còn gì?
Lệ Thu kéo cao chăn lên rồi nói:
- Không phải mình cứng đầu. Ai cũng làm như thế thôi. Nếu cậu gặp được người khiến cậu cảm thấy không thế sống thiếu thì cậu có cố gắng để người đó thuộc về cậu không?
Mai Anh nằm lại xuống giường, lẩm bẩm một mình trước khi chìm vào giấc ngủ:
- Để rồi xem cậu có chờ anh ấy được hai năm không?
Hình như Mai Anh đã đúng, vì sau hai năm, ở bên cạnh Lệ Thu đã có một chàng trai khác. Chàng trai đó là Đăng Quân, lớn hơn cô bốn tuổi. Đăng Quân là con một người bạn của mẹ Lệ Thu. Khi anh mới sang đây du học, hai bên gia đình đã có ý gán ghép hai đứa trẻ với nhau. Nhưng lúc đó Đăng Quân đang học ở thành phố khác, cách xa London nên hai người ít có dịp gặp nhau. Vả lại, trái tim Lệ Thu hai năm trước chỉ tràn ngập hình bóng Nam Hoàng nên cô cũng chẳng nghĩ tới người con trai nào khác. Rồi đột nhiên Đăng Quân lên London học đại học, họ gặp nhau thường xuyên hơn bởi mẹ anh cứ hay bảo anh dăm ba bữa lại ghé qua, đưa cho cô cái này cái khác. Quà từ Hà Nội, quà từ Việt Nam. Họ có nhiều dịp nói chuyện với nhau hơn. Mai Anh rất quý Đăng Quân, còn quý hơn cả người anh họ của mình. Không biết có phải người ngoài cuộc thường tỉnh táo hay không mà Mai Anh nhận ra chỉ có Đăng Quân mới làm cho Lệ Thu hạnh phúc, còn Nam Hoàng kiêu ngạo chỉ mãi làm cho Lệ Thu buồn mà thôi. Cứ từng bước, từng bước một, Đăng Quân dần dần thay thế vị trí cố hữu dành riêng cho Nam Hoàng, trở thành người luôn động viên an ủi cô. Lệ Thu vẫn còn nhớ những buổi chiều Đăng Quân chờ cô sau giờ tan học, họ cùng đi ăn kem. Những ngày chủ nhật, anh thường nấu những món ngon rồi mang tới cho cô. Biết Lệ Thu sức khỏe không tốt, nhưng lại lười vận động, Đăng Quân sáng nào cũng sang rủ cô tập chạy. Ngày nào không đi được anh cũng đều gọi điện nhắc nhở cô. Có lần Lệ Thu buột miệng nói với anh:
- Bây giờ chạy cùng anh thế này vui thật. Nhưng nếu không có anh thì em không chạy đâu.
Đăng Quân hơi nhăn mặt lại rồi cốc đầu cô một cái:
- Không được, dù có anh hay không thì em cũng vẫn phải chạy đấy.
Dù có anh hay không, có anh hay không”... Những dòng suy nghĩ về quá khứ cuối cùng cũng đưa Lệ Thu trở về thực tại mà cô đang muốn trốn tránh. Cách đây vài hôm, Đăng Quân tìm thấy một tấm ảnh nhỏ của Nam Hoàng trong ví của Lệ Thu. Cái tấm ảnh nhăn nheo đã sờn cả góc mà cô không nhớ nổi sao có trong đó lại làm cho anh tức giận vô cùng. Đăng Quân luôn biết Nam Hoàng chiếm một vị trí quan trọng trong đời Lệ Thu. Và anh cũng không thể giấu được sự thật là anh đã luôn ghen tị với vị trí đó.
Người con trai đầu tiên bước vào trái tim của một người con gái. Thì sẽ chẳng bao giờ đi ra cả”.
***
Để chứng minh cho Đăng Quân thấy anh đã sai, ngày hôm sau Lệ Thu mang những tấm ảnh chụp chung của mình và Nam Hoàng định đi vứt. Người không có được thì có ảnh để làm gì. Lệ Thu biết Đăng Quân rất yêu mình, cô cũng muốn toàn tâm toàn ý yêu anh.
Ông trời thật trớ trêu hay duyên phận có những quy luật riêng của nó mà vừa đem vứt xong đống ảnh kỉ niệm thì Lệ Thu lại gặp lại Nam Hoàng. Anh đứng trong phòng bếp nhà Mai Anh - cũng là nơi Lệ Thu đang ở. Anh vẫn thế, vẫn cái dáng cao, đôi bờ vai rộng, vẫn mặc chiếc áo sơ mi kẻ xanh quen thuộc. Khi nhìn thấy anh ở đó, Lệ Thu có cảm giác trông anh không khác gì ngày đầu tiên cô gặp anh. Cũng không khác gì ngày cô tỏ tình với anh và bị từ chối. Ngày hôm đó, trong bữa cơm, ba người có ba suy nghĩ riêng. Họ  nói những câu chuyện riêng lẻ, nhưng Lệ Thu vẫn không thể giấu đi những cái nhìn chăm chú dành cho anh. Lát sau, trước khi ra về, Nam Hoàng đột nhiên nói:
- Lệ Thu, em tiễn anh ra bến tàu được không ?
Nếu mình từ chối, anh ấy sẽ biết mình ngại. Nếu mình đi, anh ấy sẽ nghĩ mình bình thường với anh ấy”. Lệ Thu gật đầu. Trên con đường nhỏ dẫn tới ga Fullham Broadway, Lệ Thu cứ miên man nói về Đăng Quân. Còn Nam Hoàng chỉ im lặng mỉm cười. Nghĩ lại thì hình như lúc đó Lệ Thu đã buộc mình phải nói về Đăng Quân thì phải. Cô sợ ở bên Nam Hoàng cô sẽ quên mất Đăng Quân, sự lo sợ của Lệ Thu hoàn toàn có cơ cở bởi khi ở bên Nam Hoàng, cô thậm chí nhiều khi quên mất mình là ai.
Nỗi lo đã biến thành sự thật. Tối hôm đó, trước khi vào trong ga tàu, Nam Hoàng nhẹ nhàng xoa đầu cô nói thầm:
- Cảm ơn em. Em về ngủ sớm đi, cả buổi tối nay em đã cố quá rồi đấy.
Lệ Thu hơi giật mình khi nghĩ lại câu nói đầy ẩn ý của Nam Hoàng: "Cố? Mình có cố gì đâu?"
Khi Lệ Thu kể lại cho Mai Anh nghe mọi chuyện, Mai Anh chỉ chép miệng
- Anh ấy nói đúng đấy. Cậu đang cố giấu còn gì. Giấu đi nỗi nhớ anh ấy, giấu đi tình yêu sâu đậm chưa một ngày phai nhạt dành cho anh ấy.
Tối hôm đó Nam Hoàng nhắn tin cho Lệ Thu. Đã lâu lắm rồi, từ hai năm trước, khi cô đột nhiên cắt liên lạc với anh, đến hôm nay mới nhận được tin nhắn này. Cũng chỉ là một vài câu hỏi thăm thông thường, nhưng vẫn đủ làm trái tim Lệ Thu rung lên. Cô không biết có nên nhắn lại hay không. Rồi Lệ Thu nghĩ:
- Chỉ là bạn bè thôi mà. Bạn bè thì nhắn tin tám chuyện là bình thường mà.
Lệ Thu lại nhắn tin trả lời Nam Hoàng. Tin qua tin lại thế nào mà sáng dậy cô tìm thấy chiếc điện thoại Nokia màu hồng ngay sát gối mình. Từ hôm đó Lệ Thu nhắn tin đều đặn với Nam Hoàng. Cô có cảm giác mình đang phản bội Đăng Quân. Cô có cảm giác mình ngày càng giống mấy đứa con gái tham lam ích kỉ trong phim mà cô rất ghét. Những bộ phim đều có kết thúc có hậu, nhân vật nữ chính sẽ tìm được nhân vật nam chính và họ sống hạnh phúc mãi mãi. Nhưng cuộc sống thực không phải là phim, không ai đạo diễn được cho những gì sẽ xảy ra. Cũng ai bảo đảm được Lệ Thu sẽ chọn được nhân vật nam chính cho cuộc đời mình, khi mà chính cô còn không biết ai là nhận vật nam chính.
***
Hai ngày trước, Đăng Quân đã tình cờ phát hiện ra inbox trong điện thoại của Lệ Thu tràn ngập mấy chục tin nhắn của Nam Hoàng. Cô đã rất tức giận khi anh tự động cầm điện thoại của cô lên xem. Nhưng Lệ Thu cũng không thể biện minh cho những tin nhắn ấy. Trước đây thỉnh thoảng cô vẫn để Đăng Quân đọc những tin nhắn của mình. Chỉ có tin của Nam Hoàng là không được mà thôi. Đăng Quân không nói gì, anh bỏ đi khỏi phòng cô rất nhanh. Lệ Thu rất sợ, cô nghĩ thà anh cứ giận dữ, cứ tức tối thì cô còn thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng anh chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào bàn tay đang giữ chặt chiếc điện thoại của cô rồi quay bước.
Khi nỗi đau là quá lớn, người ta không thể nói được nữa”.
 ***
Tối hôm đó, sau hàng chục tin nhắn xin lỗi của Lệ Thu, cuối cùng Đăng Quân chỉ nhắn lại vỏn vẹn vài chữ ngắn ngủi:
- Anh vẫn còn yêu em, nhưng anh không thể mãi là người thay thế được.
Lệ Thu muốn Đăng Quân quay về bên mình, cô muốn anh đừng giận nữa. Nhưng cô rất hoang mang, cô không biết ai mới là người cô thực sự có tình cảm. Đăng Quân hay Nam Hoàng? Ai là người thay thế của ai?
Đứng ngoài cửa nhìn Lệ Thu cứ xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, Mai Anh chỉ bình luận một câu:
- Trần Lệ Thu sắp phải khóc cho hết một mùa thu rồi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn