Perfect - Kì 8: Trở lại
Giọng của ai mà quen thế này. Chi nhớ nó đã nghe thấy ai đó nói câu này với nó, từ rất lâu rồi. Nó cũng muốn dậy lắm... nhưng nó mệt quá, nó còn không muốn mở mắt ra nữa.
Đúng là lúc này Chi đang lạnh. Không phải chỉ lạnh chút xíu,
mà lạnh phát điên lên được. Chưa bao giờ Chi thấy lạnh đến thế, dù trên người
nó đang quấn nào khăn quàng cổ, khăn mặt, cả một chiếc áo khoác nhưng vẫn chưa
xi nhê gì với nhiệt độ buổi tối vùng đồi núi này.
Chi không ngừng rủa thầm vì sao số nó lại đen thui thế này,
không lẽ nó sẽ chết ở đây, giữa chốn rừng núi hoang vu này? Nghe thật giống số
phận của mấy diễn viên phụ trong mấy bộ phim phiêu lưu hành động. Nó lắc đầu,
không được, nó sẽ là diễn viên chính, sẽ trở về thật oanh liệt, đời nào nó chịu
chết lãng nhách giống mấy cái vai phụ đó được cơ chứ?
Thật ra lỗi cũng là tại nó mà ra cả. Buổi chiều đang đi theo
đoàn, bỗng tự nhiên có một chú bướm rất to, sải cánh rộng hơn 20cm, xanh biếc bạy
vụt qua mặt nó. Nó ngây người nhìn theo, rồi chợt nhận ra con bướm bay ra một
đoạn rừng bên đường cách đấy chừng hai chục mét, đậu trên một bông hoa lớn màu
đỏ. Nó có nhìn nhầm không vậy? Hoa đỗ quyên!
Chi quên béng là nó đang đi cùng các bạn, nó lần theo con đường
chú bướm bay, đi về phía bông hoa màu đỏ. Không ngờ đã sang tháng năm rồi mà đỗ
quyên vẫn nở đẹp được như thế này. Nó vẫn nghĩ rằng phải ở độ cao cao hơn nữa mới
có thể gặp được hoa đỗ quyên của rừng Hoàng Liên Sơn chứ. Hơn cả những gì nó kì
vọng, đi sâu vào thêm một đoạn chừng hai trăm mét, thì trước mặt nó trải dài cả
một dải đỗ quyên đỏ thẫm, hoa rụng đầy xuống mặt suối phía dưới. Đẹp không tả
nên lời! Chi chỉ biết đứng há hốc, đờ đẫn như mê đi. Rồi nó chợt tỉnh ra, tự bảo
phải kéo cả bọn vào đây xem mới được, ai dè lúc ngó sang xung quanh, nó đã một
mình một chốn giữa rừng hoang không bóng người bóng thú này. Dấu vết của con đường
mòn cũng hoàn toàn mất hút, nó hoảng quá hét lên thật to, nhưng chỉ có những tiếng
vọng của rừng là trả lời nó mà thôi. Chi quýnh quáng quay lại đường cũ, mong
tìm được con đường mòn, nhưng sau khi đi một hồi, nó nhận ra mình hình như càng
đâm sâu vào rừng hơn thì phải. Chết nó rồi, phải làm sao đây?
Chi vẫn thường nghĩ có một ngày nó sẽ đóng vai một nhà thám
hiểm, ngao du đến những miền đất xa xôi hiểm trở nhất trong thiên hạ. Nó thích
mê những chương trình dạy kĩ năng sống sót trên mấy kênh nước ngoài, nó chưa từng
bỏ sót tập “Man vs. Wild” nào cả, tiếc thay nó mới xem kĩ năng sống ở hoang mạc,
ở vùng băng tuyết, ở đảo hoang, chứ còn rừng rậm nhiệt đới thì chưa! Nó có đọc
nhiều sách báo, thậm chí cả tiểu thuyết về mấy người sống sót trong rừng rậm
Amazon, vừa đọc vừa ngưỡng mộ thán phục. Nhưng nó đâu có ngờ lại có ngày nó rơi
vào hoàn cảnh như này? Nó đã kịp chuẩn bị tinh thần đâu. Hồi trước, mỗi lần thấy
nó ngồi xem mấy chương trình như vậy, Hoàng Anh vẫn lắc đầu nói, cậu có xem đến
già cũng chẳng bao giờ làm nổi cái gì đâu. Nó lè lưỡi bảo, cứ chờ đấy, sẽ có
lúc tôi cho cậu sáng mắt. Không lẽ bây giờ trời cho nó cơ hội để chứng tỏ? Trời
đất ơi, nếu vậy thì nó xin rút, xin rút. Bị lạc đường chỉ vì mê hái hoa bắt bướm,
thật không có cái nhục nào giống cái nhục nào. Nhưng dù sao đi nữa, cũng không
được phép mất tinh thần, Chi quăng ba lô xuống đất, bắt đầu lên kế hoạch.
Chi thở dài, nhưng nó nghĩ lại ít ra nó vẫn còn một tí may mắn
vì chiều nay không đưa ba lô cho Quân cầm hộ, nếu không thì đến bây giờ chắc
chưa bị thú rừng thổ dân làm gì nó đã thành ma đói rồi. Nó lôi hết các thứ
trong ba lô ra kiểm lại một lượt. Trời sắp tối rồi, phải nghĩ cách hành động
ngay. Nó có ở đây một chai nước vẫn còn nguyên chưa bóc vỏ, cùng một chai còn lại
được một phần ba, hai cái bánh ngọt với một thanh kẹo ngậm. Chậc, tạm thời đến
mai vẫn chưa chết đói được rồi. Điện thoại nó còn hai vạch pin, ngay lúc biết
mình bị lạc nó đã lôi ra gọi thì phát hiện đã tịt sóng. Thôi, có thể lấy để chiếu
sáng tạm thời lúc cần thiết là được. Nó còn có một cái áo mưa, một áo khoác mỏng,
một khăn quàng cổ, một khăn mặt và may mắn nhất là một cái bật lửa. Ôi chao, nó
thấy số mình vẫn chưa đến ngày tận, cái bật lửa này là hôm trước đứa nào nhờ nó
mua mà quên chưa lấy đấy chứ. Ngoài ra nó còn có một quyển sổ ghi chép cùng hai
cái bút. Không có thiết bị nào giúp xác định phương hướng, ngẩng lên thì cây
che hết bầu trời, khỏi thấy trăng sao, còn mấy cách nhìn rêu thì quá cao siêu
nó chưa được dịp kiểm chứng nên không thể áp dụng. Nó uống hết chai nước còn thừa,
xé một tờ giấy trong quyển sổ, viết vào đó vài dòng rồi treo tòng teng cái chai
lên cái cây. Không biết có tác dụng gì không, nhưng nó nghĩ vẫn nên để lại dấu
hiệu những nơi đã qua, biết đâu đấy. Ngoài cái chai, nó không còn gì có thể
dùng để đánh dấu, khăn với áo thì phải mặc lên người nếu không thì chết rét. Nó
đọc ở đâu đó tốt nhất là nên ở cạnh nguồn nước, rồi lần mò gì đó tìm khu dân
cư. Nhưng chỉ một lát nữa trời sẽ tối om om, Chi quyết định sẽ quay về bên dòng
suối có hoa đỗ quyên, rồi sáng mai tính gì thì tính. Nó đã gần kiệt sức, giờ đi
lang thang không khéo lạc sâu hơn vào rừng, rồi lại gặp beo gặp cọp hay bọn buôn
người buôn lậu cướp đêm thì coi như tàn đời. Ngồi phịch xuống một tảng đá, Chi
rùng mình bởi một cơn gió lạnh thoảng qua.
….
Nó không ngờ khi trời tối nhiệt độ lại xuống thấp đến thế. Lạnh
run người, khăn với áo hầu như chẳng có tác dụng gì mấy, còn chân nó thì cóng cả
lại. Hôm qua vừa mưa nên cành cây trong rừng đều ẩm, nó mất cả tiếng lụi hụi
nhóm lửa mà chỉ thấy toàn khói cay mờ cả mắt, may mà cuối cùng cũng nhóm được một
đống lửa nhỏ leo lét. Nó dọn sạch một khoảng đất cạnh đó rồi trải áo mưa ra ngồi.
Đống lửa không lớn lắm, lúc nào cũng chực tắt vì củi quá ẩm, nhưng cũng làm thấy
Chi ấm áp hơn một chút, cũng đỡ sợ hơn nữa. Quanh nó tối như hũ nút, chỉ có tiếng
suối chảy len lỏi qua các kẽ lá. Lâu lâu lại có lại chim đêm đập cánh, kêu những
tiếng kì lạ, tiếng chân của vài loài thú nhỏ đi lại dẫm lên lớp lá mục. Quá
tĩnh lặng, đến cả tiếng cành cây gãy cũng khiến Chi giật bắn mình. Nó không dám
ngủ, phần vì sợ lửa tắt, phần vì sợ chẳng may lúc ngủ có con gì nhảy ra thì chết.
Chưa cần đến hổ báo gì, chỉ cần ngủ dậy mà có con rắn đang vui vẻ nằm cạnh thì
cũng đủ khiến nó hồn bay phách tán rồi. Từ sáng tới giờ trên đường đi, nó đã
hai lần ngó thấy có rắn trên các cành cây. Tốt nhất là phải tỉnh, phải canh, mắt
có sụp thì phải chống lên mà thức.
Chi đổ một chút nước ra chiếc khăn, lau mặt cho tỉnh, rồi
lôi một chiếc bánh ngọt ra gặm. Bụng nó đói mềm, nó muốn ăn cả hai cái một lúc,
nhưng phải cố chịu, nhỡ đến mai mọi người vẫn chưa tìm ra nó thì nó vẫn còn có
thứ mà cầm hơi. Ngậm một viên kẹo vậy, vị ngọt nhanh chóng khiến nó cảm thấy dễ
chịu. Lạnh quá, nó ngồi càng lúc càng sát vào đống lửa nhỏ. Ngọn lửa nhảy nhót,
bập bùng, bập bùng. Chi nhìn ra bờ suối, nước vẫn chảy, đem theo những cánh đỗ
quyên đi sâu vào trong rừng. Nó thở dài. Kể ra thì cảnh cũng đẹp đấy chứ. Giá
mà có quần áo đủ ấm, có đống lửa đủ to, trên đống lửa có một ấm trà sôi bốc
khói cùng một miếng thịt nướng vừa chín tới thơm lừng, có một cái lều an toàn để
ngủ qua đêm, có thêm bạn đồng hành nữa thì càng tốt. Nếu như vậy, chẳng phải là
một buổi cắm trại quá tuyệt vời hay sao? Còn cần gì nữa nhỉ, à, một chút âm nhạc.
Chi lôi chiếc điện thoại ra, bật “Let it be” của The Beatles lên. Nó không dám
nghe nhiều vì sợ hết pin, nên sau khi nghêu ngao theo bài hát một lúc, nó tiếc
rẻ tắt điện thoại cất đi.
“Đành let it be vậy thôi, cái số mình thế rồi mà.”- Chi cười,
gật gà gật gù mà không dám ngủ. Gần 12 giờ đêm rồi, không biết có ma rừng nào hứng
thú ra bầu bạn tâm sự bên bờ suối với nó không. Chi bắt đầu nghĩ vẩn vơ, cốt để
tránh buồn ngủ. Nó đã từng đọc từng nghe đủ loại truyền thuyết của người dân tộc,
nhưng nó nghĩ nó đã hẩm hiu như thế này, chắc không có ma quỷ gì nỡ lòng nào ra
trêu nó đâu. Mà nói thật, giờ nó đã mệt lắm rồi, nó chẳng ngán gì đâu, cứ ra
đây, càng đỡ buồn, Chi chơi tuốt. Trời càng về đêm càng lạnh, Chi co ro trong
chiếc khăn được trải rộng bọc lấy người như tấm chăn quàng. Nó lôi cuốn sổ ghi
chép, viết vài dòng kể lại hiện trạng đáng thương bây giờ của bản thân. Chẹp,
nhỡ chẳng may có chuyện gì xảy ra, khoảng mấy năm sau người ta sẽ phát hiện ra
một cái xác bên bờ suối, có hẳn sổ ghi chép những giây phút cuối đời, lại có cả
địa chỉ nhà cửa hẳn hoi. Không biết giờ này mọi người đang làm gì, bọn bạn có
lo lắng cho nó không. Có ai đi tìm nó không, nếu có thì mong mọi người quay lại,
sáng mai hãy đi tìm, trời tối lắm. Có đứa nào lo quá mà gọi điện cho nhà nó
không. Ôi, nhà ….Nó mơ màng nghĩ về bố mẹ, về căn phòng lộn xộn có cái nệm rất
êm, trên trần nhà có rất nhiều rocker đẹp trai của nó, đến phòng khách có cái
TV cỡ lớn , và có chiếc ghế sofa, với những tiếng cười nói, đừng ngủ, đừng ngủ
mà, nó ngáp dài, đừng có ngủ…..
…….
Nghe tiếng gà gáy, Quân bừng tỉnh. Nó ngó đồng hồ, đã gần 5
giờ sáng, nó đã ngủ quên trên chiếc ghế dài ngoài phòng khách từ lúc nào. Trời
miền núi tối nhanh nhưng sáng cũng nhanh, ngoài kia mặt trời đã lấp ló, đã có
thể thấy rõ đường đi. Nó lúi húi bò dậy, ném mấy thứ vào ba lô rồi chuẩn bị đi.
Từ chiều hôm qua tới giờ, thằng bé ruột gan nóng như lửa đốt, tự trách mình
không đi cuối đoàn để để ý mọi người. Không phải là vì nó thích Chi, mà là vì bọn
nó còn là bạn, bạn rất tốt. Tất cả mọi người trong đoàn đều là bạn tốt của
nhau, có chuyện gì xảy ra với bất cứ đứa nào cũng đều khiến Quân lo lắng không
yên, nhất đó lại là Chi.
Nó đi vòng qua một lượt, mọi người hôm qua đều ngồi ở phòng
khách rồi gục lên vai nhau mà ngủ ở đây cả, vẻ mệt mỏi hiện rõ lên khuôn mặt.
Nhưng không thấy Hoàng Anh. Quân nhíu mày, khẽ lay Vy dậy.
-
Cậu có biết Hoàng Anh
đâu rồi không?- Tối qua trước lúc thiếp đi, nó vẫn còn nhớ là Hoàng Anh ngồi
nói chuyện gì đó với Vy cơ mà.
Vy vẫn còn chưa tỉnh hẳn, ngơ ngác lắc đầu. Con bé chưa kịp
định thần thì đã thấy Quân chạy ra cửa. Không kịp buộc lại tóc, nó vơ lấy cái
ba lô bên cạnh. Nó không dám gọi vì sợ các bạn sẽ tỉnh.
Theo như lời chú chủ nhà, trời vừa rạng, khi bọn nó vẫn còn
ngủ mê mệt, Hoàng Anh đã lặng lẽ ra khỏi nhà rồi, tính đến giờ đã được khoảng gần
một tiếng. Quân và Vy vừa nghe thấy thế, chỉ kịp gật đầu cảm ơn chú rồi chạy đi
luôn. Cái thằng bé này, làm cái gì cũng lầm lầm lì lì, không nói với ai lấy một
câu.
……
Chi vã mồ hôi. Thôi chết rồi, chỉ còn năm phút nữa hết giờ
mà nó vẫn còn đến một nửa số câu Hóa chưa làm xong. Nó mà không làm kịp thì nó
trượt tốt nghiệp mất thôi. Nó luống cuống bấm máy tính, ôi giời máy tính lại hết
pin rồi. Nó viết phép tính ra nháp, thì liên tục viết sai, gạch xóa tít mù. Trống
đánh, ôi, cô giám thị cầm bài của nó đi rồi. Không, không, cô ơi em chưa làm
xong mà.
-
Chờ đã, chờ đã- nó nói với
theo, nhưng cô giám thị chỉ nở nụ cười nham hiểm rồi đi xa dần, mất hút trong
hư vô.
-
Dậy đi, đừng có ngủ lăn
lóc ở đây thế này chứ.
Ôi, giọng của ai mà quen thế này. Nó nhớ nó đã nghe thấy ai
đó nói câu này với nó, từ rất lâu rồi. Nó cũng muốn dậy lắm, hình như là hôm
qua nó đã trót ngủ quên thì phải, nhưng nó mệt quá, nó còn không muốn mở mắt ra
nữa.
Có bàn tay ai đó đang lay người nó. Rồi có cái gì trùm lên
người nó. Êm quá, ấm quá, nó có mơ không đây. Người nó đang lạnh cóng, đã dần dịu
lại một chút. Ánh sáng chói quá, nó phải mở mắt ra thôi. Chi he hé cặp mặt mệt
mỏi, và rồi nó nhận ra rằng, đang ngồi cạnh nó lúc này đây, không ai khác chính
là Hoàng Anh.
-
Tôi đã chết rồi à? Đã bị
xuống địa ngục rồi sao lại thấy quỉ sứ thế này?- Chi lắp bắp. Thứ ấm ấm êm êm vừa
rồi hóa ra là một chiếc áo khoác rất dày. Nó lồm cồm bò dậy, ngơ ngác nhìn xung
quanh. Lửa đã tàn từ lâu. Vẫn là dòng suối hiền hòa phủ đầy cánh đỗ quyên. Nó vẫn
còn sống nhăn răng chứ đã chết gì đâu. Và nhất là bên cạnh nó lúc này là đứa
con trai sáu tháng trước đây vẫn còn sống chung nhà với nó, đúng là nó không mơ
phải không?
-
Cậu đúng thật là…cái
thói nằm đâu cũng ngủ được đến lúc này vẫn không bỏ được.- Hoàng Anh nhìn nó,
nhưng không phải là ánh mắt gay gắt hay lạnh lùng. Có cái gì đó thật dịu dàng.
-
Sao cậu lại ở đây? Làm
sao mà cậu tìm được tôi?
Hoàng Anh lôi từ phía túi cạnh ba lô ra một thứ khiến Chi
tròn mắt. Cái chai mà nó treo trên cây hôm qua. Không ngờ nó chỉ treo hú họa ở
đấy, vậy mà…
-
Cậu có cần thiết phải
ghi đến cả điện chỉ email của mình vào đây thế này không? Mà tại sao số điện
thoại liên lạc lại là số của tôi?
-
Thì…cậu là trưởng đoàn
còn gì nữa.- Chi lúng túng.
-
Cậu thật là…Cậu có biết
cách chỗ cậu treo cái chai này tầm 100 mét là ra được đến đường mòn rồi không?
-
Làm sao mà tôi biết? Thế
nhỡ đó không phải là đường mòn mà lại là rừng sâu hơn, nhỡ có thú dữ rắn rết,
có thổ phỉ thì làm sao? Cậu có biết lúc ấy tôi hoảng thế nào không?- Chi vừa
nói, nước mắt nó vừa trực trào ra. Nó đã rất sợ hãi, nó đã cố gắng đến tận lúc
này. Nó đã hoàn thành vai chính của nó, vậy mà nó vẫn bị chỉ trích. Không phải
là đến cuối phim thì vai chính phải trở về một cách oanh liệt hay sao?
-
Cậu mà cũng hoảng sao?
Tôi tưởng cậu xem bằng đấy chương trình rồi thì phải tự tin lắm chứ?- Hoàng Anh
cố nén cười.
-
Vậy ra cậu đến đây là để
cười nhạo tôi phải không? Thế thì cậu biến luôn đi, tôi có chết ở đây cũng được,
còn hơn là nhìn thấy cái mặt cậu. Cậu có phải ở cái chốn này qua đêm một mình
không mà đòi lên lớp tôi? Cậu có biết là đến đêm rét phát điên lên được không?
Cậu có biết là tôi muốn rụng mắt mà vẫn phải thức để trông lửa? Cậu có biết….
Chi chưa kịp nói hết câu, nó đã thấy một luồng
hơi ấm đột ngột bao trùm lấy nó.
Nó đang ngồi đấy, gọn gàng trong vòng tay của một
đứa con trai.
Nó như tan đi, run rẩy. Rồi nước mắt nó cứ thế
trào ra, nó dụi đầu vào một bờ vai ấm.
-
Lạnh lắm à? Lần sau đừng
tự ý bỏ đi như thế nữa nhé. Có biết mọi người lo thế nào không?- Hoàng Anh nói
khẽ vào tai nó. Chi không nói gì, chỉ gật đầu. Cảm giác này sao lạ lùng, nhưng
dễ chịu thế… Yên bình quá, nó cảm thấy thật an toàn. Một cánh đỗ quyên nhẹ
nhàng chao xuống, đậu lên vai nó.
……
Đi được cỡ chừng 2 km, Vy bỗng thấy một chiếc
khăn đỏ chót dược móc vào bụi nứa cạnh đường. Nó gọi Quân, cả hai đứa nhận ra đấy
là khăn của Hoàng Anh để lại đánh dấu. Vừa mừng vừa lo, Vy và Quân vội vàng
tháo chiếc khăn ra rồi từ đó lần mò bước vào rừng. Cứ khoảng 20 mét lại thấy dấu
một lần, chẳng mấy chốc bọn nó đã thấy tiếng suối chảy róc rách qua những bụi
cây, thấp thoáng màu đỏ rực rỡ của hoa đỗ quyên. Vy nhìn thấy những bông hoa đỏ
trải dài khắp vách núi, quên biến đi là mình đang đi tìm bạn, chạy vượt lên
trên cả Quân, ngây người ra ngắm nhìn. Rồi nó nhìn thấy suối, dòng suối trong vắt
đầy những cánh đỗ quyên đỏ rực và hồng trắng. Thiên đường đây sao? Ơ, nhưng tại
sao trên thiên đường hình như lại có ai đó đang ôm nhau thì phải? Vy dụi mắt,
thấy bóng dáng ai đó quen quen. Rồi nó phải bụm miệng để khỏi kêu lên. Ồi giời
ơi, kia không phải là hai đứa bạn quý hóa của nó thì là ai? Chợt nhận ra Quân
đã đi lại gần phía sau, Vy quay lại định nói ở đây không có gì đâu, nhưng không
kịp mất rồi. Ngạc nhiên không kém gì Vy, Quân sững người. Vy đặt ngón tay trỏ
lên môi, khẽ suỵt một tiếng, ngoắc tay bảo Quân quay lại. Khổ thân, lại thêm một
người thất tình, Vy lắc đầu. Quân vẫn đứng đấy trơ trơ, đến nỗi Vy phải kéo thì
mới nhấc chân lên quay lại. Vừa dắt thằng bạn, Vy vừa tự hỏi nếu không có nó ở
đấy hôm nay, không rõ Quân sẽ phản ứng thế nào đây?
Vy và Quân vừa về đến quán trọ thì bọn bạn ở nhà
đã cuống cuồng lo lắng, không rõ sau một đêm mà thêm ba đứa nữa lại biến đâu mất.
Có đứa đã định báo cho cán bộ kiểm lâm nhờ giúp đỡ, nhưng Diên Vỹ ngăn lại, bảo
chờ thêm một chút nữa .Mấy đứa ở khách sạn vừa sáng sớm đã dậy, có mặt ở đây đầy
đủ cả rồi. Thấy Vy và Quân, lại biết tin chỉ một lát nữa là Hoàng Anh và Chi sẽ
về ngay sau đó, cả lũ như trút đi được gánh nặng trong lòng. Tuy nhiên tất cả đều
không hiểu vì sao thằng Quân mặt mũi lại như đứa mơ ngủ thế kia, đờ đờ đẫn đẫn.
Một lúc sau, nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Anh
và Chi lếch thếch ở cuối đường, đứa đi trước, đứa đi sau, im lặng không nói gì,
cả lũ ùa ra đón. Chi bị bao vây trong vòng tay bè bạn, mấy đứa con gái còn khóc
nấc cả lên. Chưa bao giờ trong cuộc đời này, nó được ôm nhiều đến thế.
…..
Buổi chiều, sau khi quay trở lại khách sạn bằng
ô tô, được cho ăn no nê và ngủ một giấc thật kĩ, thì Chi đã trở lại bình thường
như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Lúc này nó mới bình tĩnh kể lại cho mọi người
nghe nó đã trải qua những gì trong suốt một đêm qua. Khi biết Chi bị lạc chỉ vì
mải mê chạy theo một con bướm, rồi lần vào tận rừng hoa, cả bọn đứa nào cũng chỉ
muốn đấm cho nó một cái. Rồi Chi kể việc Hoàng Anh đã tìm thấy nó nhờ cái chai
vô thưởng vô phạt nó treo trên cây (tất nhiên là nó giấu bay giấu biên đoạn bên
bờ suối :P), sau đó hai đứa gặp một người dân tộc và được biết rằng, chỗ này vốn
chẳng phải chốn rừng núi hoang vu gì cho cam. Do Chi bị lạc vào lúc chiều tối
muộn nên mới chẳng có ai ở đó, chứ nếu vào ban ngày thì thể nào cũng có người
dân tộc đi ngang qua. Dòng suối với những cây đỗ quyên thậm chí còn là một thắng
cảnh mới, sắp được đánh số trong tấm bản đồ vẽ y như tranh cấp 1 kia. Người ta
chưa kịp dọn đường đi đến chỗ đó, mà muốn đi cũng phải đi đường vòng khá xa. Ai
dè Chi đã tự “khai phá”cho mình một đường tắt, khiến mọi người được phen hết hồn. Nói chung cái việc “bị lạc trong rừng
sâu” của Chi nghe qua thì thật li kì, nhưng nội dung thì khá lãng xẹt, vì sự thực
làm gì có nguy hiểm gì đe dọa tính mạng nó đâu. Cả bọn lại lục đục chuẩn bị đồ
đạc hành lý, chỉ còn một tiếng nữa là xe ô tô đưa bọn nó về ga Lào Cai, trở về
Hà Nội đến rồi.
…….
Chi choàng mở mắt, ngó khẽ chiếc đồng hồ đeo
tay. Lại 12 giờ đêm rồi, và một lần nữa, nó lại đang ngồi trên đoàn tàu đang đều
đều dịch chuyển. Chào nhé rừng sâu, chào nhé Sapa trong sương mờ, nó trở về Hà
Nội với những bóng đèn lấp lánh, với cuộc sống bận rộn lu bù đây.Chi nhìn sang
người ngồi bên cạnh, và mỉm cười. Bàn tay nhỏ bé của nó vẫn nằm gọn trong một
bàn tay rất ấm. Sau một đêm dài thức trắng, Hoàng Anh từ lúc nào đã chìm vào giấc
ngủ sâu.
Phía dưới toa, dãy ghế cuối có hai đứa kì lạ. Đứa
con gái thì liên tục tủm tỉm cười, đứa con trai mặt mũi đờ đẫn vô cảm.
-
Cậu bị shock nặng đến thế
cơ à?
-
Không.
-
Cái Chi nó đã từng nói
là nó thích cậu hay sao mà cậu bị shock kinh thế?
-
Tôi đã nói là tôi không
shock.
-
Chậc, thế cậu băn khoăn
điều gì mà như đứa ngớ ngẩn suốt từ sáng vậy hả?- Vy hỏi vu vơ, nó nhìn ra phía
bên ngoài khung cửa, màu tối của rừng núi dần nhường cho những vệt đèn sáng của
những thị trấn nhỏ.
-
Tôi chỉ tự hỏi…nếu sáng
hôm qua tôi là người đến sớm hơn thì sao…- Ngập ngừng một lát, Quân nói.
-
Thì cậu sẽ là người đưa
Chi về. Nhưng chỉ thế thôi- Vy cười nhẹ- Còn chuyện tình cảm, đến sau hay đến
trước gì thì cũng không thay đổi được đâu.
-
Cậu nói như thể chắc chắn
lắm nhỉ?
-
Chắc chứ. Nếu cậu biết
hai người bọn họ từ trước, thì cậu sẽ hiểu thôi- Vy từ tốn, khe khẽ duỗi hai
cánh tay. Chuyến tàu đêm khiến người nó mỏi nhừ.
-
Cậu biết gì không?
-
Sao?
-
Nếu cậu bớt tỏ ra uyên
bác trong chuyện tình cảm hơn một chút ấy, có lẽ cậu sẽ dễ thương hơn rất nhiều-
Quân nói, gọn lỏn.
Đèn trên toa vừa tắt, đoàn tàu lại đều đều chạy vào màn đêm
thăm thẳm.
………..
Trước đó vài tháng, ngày
Valentine.
Quán café nhỏ
cuối phố tấp nập các đôi đi ra đi vào.Trông ai cũng hạnh phúc, dù sao thì hôm
nay cũng là ngày của tình yêu mà. Và ai khi bước vào quán này cũng phải để ý đến
cô gái ngồi một mình ở chiếc bàn ngay cạnh cửa sổ. Duyên dáng trong chiếc váy
len màu trắng và áo khoác nhẹ xanh da trời, trông cô thật giống một thiên thần.
Cô ngồi đó, như chờ đợi ai. Những đôi mắt đi qua vẫn dừng lại, không chút ngại
ngần.
-
Em lại đến sớm hơn giờ hẹn
rồi- Cuối cùng thì người cô đợi cũng đến. Một chàng trai có dáng vẻ hơi mệt mỏi.
-
Nhà cửa thế nào rồi
anh?- cô gái cười, nụ cười hiền nhẹ bẫng. Cả hai người đều không phải người Hà
Nội. Họ là những người con của miền đất phía Nam ngập tràn nắng ấm.
-
Cũng ổn rồi, đỡ hơn cái
phòng lần trước. Vừa mới Tết xong mà, lích kích quá.
-
Anh vất vả quá ha. Sao
không ở luôn đó cho lành, bày đặt chuyển đi làm gì chứ. Kiếm cả Hà Nội này cũng
không có được chỗ thứ hai như vậy đâu, nhất lại còn ở gần….
-
Này, đừng có đùa quá trớn.
Em thừa biết rồi mà còn nói thế hả?- chàng trai lừ mắt.
-
Haha, em chỉ đùa thôi
mà. Anh lo cho cô gái hoàn hảo của mình quá nhỉ?- Diên Vỹ cười khúc khích. Thường
ngày trong mắt mọi người, cô vẫn là một cô gái nhẹ nhàng, duyên dáng. Chỉ khi ở
trước một người, cô mới có thể cười thoải mái như thế này. Thật tốt khi chúng
ta được là chính mình.
-
Em đừng dùng cái từ đó nữa,
nghe gớm quá.
-
Thì hồi trước chính anh
nói với em, anh đi tìm cô gái hoàn hảo đấy còn gì. Mình thì sến mà còn chê người
khác cải lương, xì- cô gái bĩu môi đanh đá.
-
…..
-
Sao, không nói được gì hả?
Haha, ai bảo em nói đúng quá làm chi. Nhưng mà em hỏi thật anh nha, cô bạn đó
hoàn hảo ở điểm nào vậy? Công nhận là ở cạnh cô ấy, rất thoải mái, nhưng em vẫn
không hiểu lắm. Nếu như vậy mà được gọi là hoàn hảo thì….
-
Em có nhận thấy không,
cô ấy rất điên.
-
Điên?
-
Đúng. Điên một cách hoàn
hảo. Hiếm có người nào điên điên khùng khùng hoàn hảo như cô ấy. Điều ấy khiến
anh có phần ghen tị, em không biết anh thích cái cách cô ấy ngồi vắt vẻo trên
ghế sofa đỏ xem phim đến nhường nào đâu. Chậc, đôi lúc điên một chút thì cuộc sống
có phần thú vị hơn hẳn.
-
Nói như anh thì trên đời
này những cô gái hoàn hảo đâu có thiếu phải không?- Cô gái trầm ngâm, chậm rãi
uống từng ngụm café nhỏ.
-
Không phải nhiều mà là tất
cả. Mọi cô gái đều hoàn hảo, ít nhất là với một người. Vấn đề là cô ấy có tìm
được người đó hay không mà thôi.
Cô gái khẽ nghiêng đầu, cười nhẹ. Chàng trai hướng mắt ra
ngoài, nhìn vu vơ.
Ở ngoài đó, có thật nhiều, thật nhiều những cô gái hoàn hảo.
Họ đang cười rạng rỡ, bước đi trên những phố dài tấp nập và hối hả, chờ đợi
ngày họ tìm thấy chàng trai hoàn hảo của riêng mình.
Nhận xét