Perfect - Kì 7: Lạc
Chuẩn bị bấm máy, chợt Quân thấy có điều gì là lạ. Đếm một lượt, quái, sao lại chỉ có mười tám người, một đứa nữa đi đâu rồi?... Rồi nó đột ngột nhận ra trong đám con gái không hề thấy mặt mũi của Chi đâu cả.
- Aaaaaaaaaaaaa, xong rồi sao nữa?- Vy vừa hét lên vừa cười lăn lộn trong điện thoại.
- Biết thế tao không thèm kể cho mày. Đây có phải truyện cười đâu mà mày phản ứng như thế hả?- Chi làu bàu.
-
Rồi, rồi, tao không cười, nhưng sau đó sao nữa?- Vy hồ hởi. Nó đã nói
chỉ có chuẩn trở lên, giờ thì rõ mười mươi rồi nhé. Câu chuyện của con
bạn ngố rừng thực sự đã khiến nó quên đi những mệt mỏi khó chịu của ngày
hôm nay.
- Chẳng sao cả. Tao bảo là hiện tạo chẳng biết gì về mấy chuyện đấy, nên cũng chẳng biết trả lời thế nào.
- Sao phũ vậy? Khổ thân thằng bé. Thế xong nó bảo sao?
- Nó cười, rồi nói ít nhất nó cũng biết được là hiện tại tao không thích ai, thế là được rồi.
- Nhạt thế!!!!!!!!!!!!
- Thì đã nói chẳng có gì mà mày cứ hú hét lên ấy chứ. Còn chuyện của mày hôm nay thế nào, kế hoạch khiến phụ mẫu xấu hổ sao rồi?
Cái
con bé Chi này thật là tệ. Vy vừa tạm quên đi buổi tối kinh khủng ngày
hôm nay thì nó lại gợi lại. Nó thở dài, kể lại một mạch. Kế hoạch làm
phụ mẫu xấu hổ của nó đã diễn ra rất tốt đẹp, nó đã diễn xuất sắc vai
của một đứa con gái chua ngoa đanh đá, mở miệng là chê cái này, xỉa cái
kia, nói chuyện lúc nào cũng khinh khỉnh ra vẻ khinh người. Mấy bà “phu
nhân” mà thấy mấy đứa con gái kiểu này thì chạy mất dép, nhưng trớ trêu
thay bà bạn mẹ nó hôm nay lại là ngoại lệ. Thay vì tránh xa, bà ta tự
nhiên lại thấy nó có sức hút đặc biệt, rất hợp… làm con dâu bà ấy.
“Ngỗ ngược, nhưng sắc sảo, y như chị ngày xưa”- Vy nhái lại cái giọng eo éo của người đàn bà đó mà rùng cả mình.
-
Chết chết, thế là mày có mẹ chồng tương lai rồi nhé- lần này thì đến
lượt Chi lăn ra cười. Đến khổ, nó biết là không nên chọc tức Vy, nhưng
ai mà nhịn được cười cơ chứ.
- Đừng
có luyên thuyên. Tao có ở vậy cả đời chứ chết cũng không dây dưa gì với
cái nhà ấy. Bà mẹ thì đồng bóng, thằng con thì công tử bột, chỉ biết
ngửa tay xin tiền. Em kiếu. Lại còn “y như chị ngày xưa”, sau này tao mà
giống bà ta thì đúng là con cháu tao vô phước- Vy hậm hực. Cứ nghĩ lại
là nó lại tức điên.
Chi và Vy tán
nhảm vài chuyện rồi chào nhau đi ngủ. Chỉ một buổi tối mà thật quá lắm
chuyện xảy ra với cả hai đứa. Chi nằm lăn lóc trên sàn, chiếc áo rộng
lùng thùng khiến nó thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Nó ngước mắt ngắm
nhìn những chàng trai mắt xám trên trần nhà, trong miệng lẩm nhẩm những
bài rock ballad rất vu vơ. Có chút gì đó nhẹ nhàng và ngọt ngào đã chạm
đến cuộc sống có phần xám xịt của nó, nhưng nó thấy hoang mang. Chập
chờn trong giấc ngủ vội vàng là thứ cảm xúc mơ hồ lẫn lộn với màu
bordeaux buồn đến ám ảnh.
Thấm thoắt
đã là những ngày cuối năm học. Hà Nội dịu hiền chuyển mình trong nắng
mới. Cái nắng cuPối tháng tư chưa kịp gay gắt để khiến người ta ngần
ngại ra đường, nhưng cũng đủ ấm áp để bọn học sinh sinh viên háo hức về
hương mùa hè đã phảng phất trong không khí. Những hàng cây rục rịch thay
lá, nhuộm vàng những con phố với hàng lớp lá khô. Đã nghe thấy hơi nước
mát lành, đã cảm thấy những cơn gió nhẹ vi vút mơn man. Hơn năm tháng
đã trôi qua, kể từ ngày ấy.
Năm
tháng, khoảng thời gian không dài cũng chẳng ngắn, nhưng cũng đủ để
khiến mọi thứ đổi thay, mà điển hình là con người và những mối quan hệ.
Vậy mối quan hệ giữa các nhân vật chính của chúng ta hiện thời ra sao?
Có thể nói rằng, ờ thì có thay đổi đấy, nhưng tích cực hay tiêu cực thì còn tùy người đánh giá.
Đầu tiên là các cô gái.
Mối
quan hệ của họ vẫn tốt như xưa nay vẫn thế, thậm chí còn “thăng hoa”
hơn trước vì giờ đây Diên Vỹ đã chính thức chơi với Chi và Vy. Hai đứa
đã chỉ cho Diên Vỹ thấy thế giới của các cô gái Hà Nội khác thế nào so
với các thiếu nữ Sài Gòn, còn Diên Vỹ thì trở thành “cố vấn”, giúp Chi
nướng được cái bánh gato đầu tiên trong đời, còn Vy không thấy nấu ăn là
công việc đáng ghét nhất thế giới sau bọn con trai nữa.
Rồi đến các chàng trai.
Hoàn toàn không có gì thay đổi. Thế giới của bọn nó vẫn êm đềm như thế.
Nhưng giữa các chàng trai và các cô gái thì sao? Có vẻ như đây mới là điều đáng quan tâm.
Diên
Vỹ và Hoàng Anh đợt Tết lại làm khuấy động giới tin đồn khi quyết định
không về Sài Gòn mà ở lại Hà Nội thưởng thức cái Tết rét ngọt đầu tiên
trong đời. Sau đó hai người bị mục sở thị đi ăn cùng nhau vào ngày
Valentine, tuy nhiên phản ứng của hai người này là chả coi dư luận ra
gì, nên mấy bà tám cũng chỉ nói được một vài ngày là chán.
Chi
và Hoàng Anh thì từ sau cái ngày Chi công bố với cả lớp “đã kết thúc
hợp đồng thuê nhà” thì mối quan hệ dường như cũng đứt phựt luôn. Tất
nhiên là giờ đến lớp không đến nỗi thấy mặt không chào, nhưng ngoài dăm
ba câu xã giao với bàn bạc chuyện trường lớp, thì cứ như thể hai đứa là
hai người hoàn toàn xa lạ, chỉ học cùng lớp, còn cái quá khứ chung một
mái nhà trong suốt sáu tháng dường như chưa từng tồn tại trên cõi đời
này vậy.
Điều đáng nói ở đây, chính
là mối quan hệ của Chi và Quân. Dù Chi đã nói nó không rõ tình cảm của
mình như thế nào, nhưng dường như trong mắt mọi người, hai đứa có tiềm
năng trở thành một đôi lắm lắm.
Nếu
như trước đây Quân hay có ý lảng tránh và ngại nói chuyện thân mật với
tất cả các bạn nữ, thì bây giờ ngay trong lớp nó có thể thoải mái buôn
với Chi về mấy rock band mà cả hai đứa tình cờ phát hiện ra đều là fan
cuồng. Có đôi lúc hai đứa cùng hẹn nhau đi đến quán café nơi dân ghiền
rock tụ tập, rồi cùng đăng kí lớp học thêm tiếng Pháp. Nói chung mới chỉ
dừng ở mức bạn bè bình thường, may ra thì nhích hơn được xiu xíu thôi.
Nhưng với một đứa có tiền sử anti con trai như Chi, thì như vậy đã là
bước tiến lớn lắm rồi.
Có thể nói từ khi trở thành sinh viên, đời sống cả về vật chất lẫn tinh thần của Chi thay đổi đến chóng mặt.
Nó
đã làm ra những đồng tiền đầu tiên trong cuộc đời với công việc bán
hàng ở cửa hàng đĩa mà nó vốn là khách quen từ hồi mới biết nghe nhạc,
tuy nhiên kiếm được một thì nó phải tiêu đến năm, sáu. Thế giới của nó
vốn chỉ xoay quanh chuyện học hành, bài vở, sở thích cá nhân, nay đã
thêm phần “khởi sắc” nhờ vài tin đồn thất thiệt. Nó đã có những người
bạn tốt, thậm chí có một mớ những kinh nghiệm nhớ đời về khoảng thời
gian sống cùng nhà với một đứa con trai cùng tuổi nữa chứ. Mấy ai có
được tuổi 18 đầy biến động như nó đâu?
Bước
ra khỏi phòng thi môn cuối cùng, Chi vươn vai hít một hơi dài bầu không
khí đặc quánh mùa hè. Rồi nó chợt nhận ra rằng, ấy, từ lúc nào nó đã
bước sang tuổi 19?
……
Chuyến
tàu hướng lên phía Bắc đều đều vút đi trong đêm, bỏ lại đằng sau những
vệt đèn vàng vọt của thành phố. Chốc chốc lại có tiếng người thông báo
đến ga, người lên người xuống, tiếng nhân viên đẩy xe bán hàng, mời chào
khách ăn đêm. Chi nhìn vào màn hình điện thoại sáng hắt trong khoang
tàu tối. Mới hơn một giờ sáng, còn cả một đêm dài, đoàn tàu vẫn chạy,
đều đều, đều đều.
Đây là lần đầu tiên
Chi tới Sapa. Lần đầu tiên nó đi du lịch những bốn ngày mà không phải
là cùng với gia đình. Lần đầu tiên, bằng số tiền lương của cả một tháng
mà kể từ hôm nhận nó đã giấu biến đi không dám động vào một xu. Chi mải
mê nhìn những thị trấn nhỏ về đêm trôi qua vội vã qua khung cửa sổ. Bên
cạnh nó, Vy đã gục đầu ngủ ngon lành. Tội nghiệp, chỉ là cuộc đi chơi
với lớp thôi mà Vy phải năn nỉ bố mẹ nó đến gẫy lưỡi, chưa kể nó và một
số đứa “thuộc ban cán sự lớp” phải đến trình bày đủ kiểu mới nhận được
cái gật đầu đầy miễn cưỡng. Đi du lịch mà mẹ Vy nghĩ nó đi chạy nạn
không bằng, bắt mang không biết bao nhiêu là thứ, đến nỗi con bé nổi
khùng tí nữa thì phát khóc ngay giữa sân ga. Ngước lên trên, Chi có thể
nhìn thấy mái đầu của Hoàng Anh và Quân lấp ló ở dãy ghế đầu. Đằng sau
nó là hơi thở nhẹ của Diên Vỹ. Gọi là cả lớp, nhưng cũng chỉ có gần hai
mươi đứa, bọn còn lại vừa nghỉ đã về quê cả rồi, may mà rủ thêm được vài
đứa lớp khác đi cùng, không thì còn hẻo hơn. Nhìn bạn bè xung quanh,
Chi cũng cố gắng dỗ mình đi vào giấc ngủ.
Sapa
chào đón bọn nó bằng một ngày mưa dầm dề và buồn bã. Buổi sáng hay
chiều, sương mù tưởng như gõ cửa vào tận phòng. Dưới Hà Nội đang nắng
chói chang, vậy mà ở đây nhiệt độ đủ khiến người ta phải co mình, muốn
ra đường tốt nhất là nên mặc áo khoác mỏng, quàng khăn, cầm theo một cây
dù và đi một đôi giày thật tốt. Chính vì thời tiết ấy mà hai ngày đầu
bọn nó chỉ có thể đi loanh quanh trong thị trấn, tụ tập ở một quán cà
phê nghe những bản nhạc buồn đến nao lòng, buổi tối ngồi đánh bài hay
trùm chăn nghe Nguyễn Ngọc Ngạn rồi rú rít lên cùng nhau vì sợ. Cũng may
là đồ ăn trên này rất tuyệt, có bao nhiêu món thưởng thức mãi không
biết chán, chứ không thì… Những đứa ở miền Bắc, vốn chẳng lạ lẫm gì
nhiệt độ thấp, có đứa đã đi Sapa đến ba bốn lần, nên tiết trời như này
chỉ khiến bọn nó thấy bứt rứt tay chân vì không thể đi chơi. Tuy nhiên,
với những đứa đến từ những xứ quanh năm nắng ấm như Hoàng Anh và Diên
Vỹ, thì thời tiết vùng cao thế này lại khiến bọn nó vô cùng thích thú.
Diên Vỹ kéo bằng được Chi và Vy cùng mấy đứa con gái khác đi dạo qua
những con dốc ở những ngõ nhỏ của thị trấn, ngắm nhìn mưa bụi phủ ướt
những bụi cây. Diên Vỹ có vẻ đặc biệt thích những em bé người Dao, người
Mông, xúng xính trong những bộ quần áo dân tộc xanh đỏ. Kết quả là con
bé mua rất nhiều vòng và đồ lưu niệm, vì nó không có đủ can đảm từ chối
bất cứ lời mời mua hàng nào từ phía bọn trẻ. Quân và Hoàng Anh lúc nào
cũng nhiệt tình đi cùng tụi con gái mỗi lần bọn nó đi chợ, xách hộ hàng
mớ những thứ rau củ quả mà bọn nó tham rẻ mua lấy mua để, đồng thời cũng
để mắt để không đứa nào bị ai trêu chọc bắt nạt.
May
mắn thay cho cả lũ là đến ngày thứ ba, nắng đã lên. Vừa mới mưa mù đấy
thôi, vậy mà buổi sáng trời đã nắng đẹp rực rỡ, đường phố phút chốc lại
tấp nập khách du lịch, nào Tây, nào ta, nào người miền xuôi, nào người
miền ngược, đủ cả. Nhưng hai ngày mưa là quá đủ để bọn nó thuộc như lòng
bàn tay cái thị trấn bé xíu này rồi. Hôm nay, bọn nó sẽ leo Hàm Rồng
rồi đến bản Cát Cát. Ngày mai nếu thời gian cho phép thì sẽ đi đến mấy
bản xa và Thác Bạc. Hai ngày mưa thực sự đã cản trở kế hoạch du hí khá
là nhiều. Cũng may dù sao đây chỉ là chuyến đi dạo đầu, hoàn toàn mang
tính chất ngắm cảnh du lịch, còn mục tiêu chính của mấy đứa con trai và
nhóm của Chi là cuộc leo Fansipan vào giữa tháng 7 cơ. Lúc ấy chắc chắn
sẽ phải canh chừng thời tiết và các yếu tố sức khỏe thật cẩn thận.
Buổi
sáng leo Hàm Rồng không chút khó khăn vì đường không quá dốc và còn
sung sức, nhưng đến buổi chiều thì đường đi đến Cát Cát quả thực là gian
nan. Một phần vì đã thấm mệt do chuyến leo núi lúc sáng, chỉ được nghỉ
ngơi độ một tiếng buổi trưa, một phần vì cả bọn không hiểu làm sao quyết
định đi bộ đường đèo hơn 4km đến bản thay vì thuê ô tô hay xe máy như
những khách du lịch khác. Hôm qua vừa mưa nên đường hơi trơn, nhất là
qua những đoạn đường đất thì càng phải cẩn thận, nếu không sẽ vồ ếch như
chơi. Cả lũ cứ lầm lũi đi, nhất là bọn con gái, lúc đầu còn nói chuyện
cười đùa, nhưng lúc sau thì chỉ im lặng mà đi, chốc chốc dừng lại nghỉ
uống nước mà thôi. Trời buổi trưa nắng gắt, Chi đã phải lôi chiếc khăn
mặt nó mang theo quấn lên đầu cho đỡ nóng. Mệt thật đấy, nhưng vì đã
quen với việc đi bộ nên nó cũng không gặp nhiều khó khăn như Vy hay mấy
bạn nữ kia. Nhìn bọn bạn vừa đi vừa thở, Chi chỉ cười “được một hôm tập
thể dục mệt nghỉ nhé”.
Cảnh vật dọc
đường đi hoang sơ, xanh ngút tầm mắt chứ không nhân tạo nhiều như ở Hàm
Rồng. Những rừng nứa, những ruộng bậc thang, những mái nhà của người dân
tộc ẩn hiện lấp ló qua những tầng lá dày ken đặc. Hai bên đường len lỏi
những dòng suối nhỏ mới được tạo thành sau mấy trận mưa, thi thoảng
những con bướm lạ cánh to bản ở đâu bay tới, lướt qua đầu khiến cả bọn
phải ồ lên ngỡ ngàng.
Sau khoảng gần
một tiếng leo toàn đường đèo như thế, cuối cùng bọn nó cũng tới bản Cát
Cát. Mỗi đứa cầm trên tay tấm bản đồ được vẽ tay và tô màu, khá giống
tranh của học sinh cấp 1, đánh số các địa danh trên đường đi. Lại một
đoạn đường dài trước mắt, mấy đứa con gái thở ngắn than dài. Bọn con tra
tỏ vẻ ga lăng, yêu cầu xách hộ túi nước hay ba lô, ý kiến này được các
chị em hưởng ứng nhiệt liệt. Quân muốn xách hộ ba lô cho Chi, nhưng nó
từ chối, phần vì không thấy mệt quá, vẫn còn đủ sức, phần vì nó thấy
Quân cầm đồ hộ cho hai bạn gái khác cũng khá nặng rồi. Nghỉ ngơi trong
chốc lát, cả lũ hăm hở tiến sâu vào bản. Những mái nhà đơn sơ cùng nếp
sống mộc mạc của người dân tộc lại cuốn hút bọn nó đến kì lạ. Cả lũ say
sưa ngắm nhìn những tấm vải thổ cẩm đầy màu sắc, những dao rựa, những
bức tranh ghép từ cánh bướm, nhìn cả những đàn lợn con thả rông chạy lon
ton ngoài đường nữa. Dường như sự mệt mỏi đã tan biến hết, chỉ còn lại
sự tò mò và hào hứng mà thôi. Đi qua bản là một đoạn đường núi khác, dẫn
đến những nơi có cảnh đẹp, đa phần là những thác, suối cỡ lớn. Chỉ có
những con đường mòn do người ta đi nhiều mà thành, người đi sau cứ thế
mà theo, rải đá nhấp nhô chứ không còn là những đoạn đường rộng đổ xi
măng như ngoài kia. Có chỗ đường hẹp chỉ đủ cho một người bước, có chỗ
thì đường bị cắt, phải nhảy qua để sang với đoạn đường tiếp theo. Càng
đi sâu cảnh vật càng hùng vĩ, đi đến cây cầu treo bắc qua hai bờ suối
lớn, cả bọn chỉ biết ngây người đứng nhìn lũ trẻ con bơi lội như những
con rái cá dưới dòng nước xanh thăm thẳm, hòa lẫn trong nền xanh rậm rì
của cây rừng.
Bọn con gái yếu hơn nên
đi chậm hơn con trai cả một đoạn, Chi đi gần cuối cùng nhóm con gái vì
nó nhường đường cho mấy bạn gái kia đi trước. Chi như thể bị cảnh vật
nơi đây hớp hồn. Không thể tin được là từng này tuổi đầu nó mới đến
Sapa, so với những người bạn ngoại quốc hay đơn giản là những đứa từ
miền Nam xa xôi như Hoàng Anh và Diên Vỹ, đoạn đường mà nó phải đi để
tới với miền đất này chỉ ngắn bằng một phần năm, một phần mười.
….
Đã
đến lúc trở về, cuối buổi chiều, chỉ khoảng hai tiếng nữa là mặt trời
sẽ lặn. Cả bọn mệt nhoài lê bước, lần mò theo tấm bản đồ sơ sài, đi theo
con đường vòng quay lại với đường đèo khi nãy. Đến lúc này thì đến cả
bọn con trai cũng không nói năng gì nữa, đứa nào cũng chỉ mong sớm về
khách sạn để ăn thật no và ngủ thật đã mà thôi. Về đến trạm kiểm lâm, cả
nhóm dừng lại nghỉ, chụp một kiểu ảnh kỉ niệm. Đứa nào cũng cố nở một
nụ cười thật tươi dù đang mệt gần chết. Chuẩn bị bấm máy, chợt Quân thấy
có điều gì là lạ. Đếm một lượt, quái, sao lại chỉ có mười tám người,
một đứa nữa đi đâu rồi? Chau mày, thằng bé đếm lại một lần nữa, và rồi
nó đột ngột nhận ra trong đám con gái không hề thấy mặt mũi của Chi đâu
cả. Vy cũng vừa nhận ra điều này khi nó đi tìm Chi để đứng cạnh chụp ảnh
mà mãi không thấy. Cả bọn sững sờ đến thần người, không rõ Chi đã bị
tụt lại phía sau từ lúc nào? Vài đứa con gái đã bắt đầu nghĩ đến những
chuyện kinh khủng, một đứa bật khóc thút thít. Đứa nào mặt mũi cũng tái
mét, xanh như tàu lá. Đoạn đường phía sau bọn nó vừa đi dài hút tầm mắt,
chỉ thấy bóng cây xanh đã ngả dần sang màu tối, không hề có bóng dáng
con người.
Mọi người đã hoảng loạn
thật sự. Hoàng Anh- với tư cách trưởng đoàn, trấn tĩnh mọi người, sắp
xếp mấy thằng con trai đưa các bạn nữ tiếp tục quay về khách sạn, còn nó
với Quân và ba đứa con trai khác sẽ quay lại tìm Chi. Vy và Diên Vỹ nài
xin cho bọn nó ở lại đi tìm cùng với, bọn nó còn lòng dạ nào mà về
khách sạn bây giờ được. Nhìn ánh mắt khẩn khoản của hai cô bạn, Hoàng
Anh buộc phải gật đầu. Nhóm mới gồm năm thằng con trai và hai đứa con
gái lập tức quay trở lại cung đường mà bọn nó vừa đi qua. Bọn nó cố gọi
điện cho Chi, nhưng chỉ có những tiếng ò í e báo ngoài vùng phủ sóng.
Tất cả đều cố gắng không nghĩ tới trường hợp xấu nhất có thể xảy ra bất
cứ lúc nào.
Trời tối rất nhanh, chỉ
một lúc sau đã mù mịt không thể thấy nổi đường đi. Sương đã xuống, nhiệt
độ giảm đi nhanh chóng. Không chuẩn bị đèn cũng như các dụng cụ đi đêm,
lại leo đèo leo núi suốt từ sáng, bảy đứa đã không còn một tí sức lực
nào. Bọn nó đành dừng chân nghỉ ngay khi thấy ngôi nhà đầu tiên xuất
hiện ven đường, ban ngày vốn là quán giải khát nhỏ và cho thuê xe máy,
buổi tối là nhà nghỉ cho dân du lịch leo núi về muộn. Nghe bọn nó kể lại
câu chuyện, chú chủ nhà chỉ lắc đầu:
-
Ban ngày ở đây là khu du lịch, nhưng buổi tối khá nguy hiểm vì có thể
có thú dữ. Trời tối thế này chỉ có người dân tộc với kiểm lâm mới dám đi
lại trong rừng ở đó, chứ người bình thường và khách du lịch tuyệt đối
không nên. Các cháu không muốn tình hình xấu hơn thì nên ở lại, sáng mai
hãy báo với cán bộ rồi đi tìm tiếp. Mà cũng lạ thật, cứ theo đường mòn
mà đi, vậy mà cũng bị lạc được sao?
Cả
bọn lắc đầu quầy quậy, không biết trả lời thế nào. Chi bị lạc từ đoạn
nào bọn nó cũng không dám chắc, chỉ áng chừng là đoạn đường ở cửa rừng
trước khi ra đến đường bê tông, vì lúc ở gần suối Hoa, Vy vẫn còn chụp
ảnh với Chi cơ mà. Đúng như lời chú chủ nhà nói, đường đi tuy hơi dốc
nhưng thẳng, không nhiều ngã rẽ, khá an toàn vì dù sao đây cũng là khu
du lịch. Có lẽ Chi là trường hợp đầu tiên bị lạc cũng nên.
Cả
lũ ngồi quây lại với nhau thành vòng tròn ngoài phòng khách. Bọn nó vừa
ăn tối, nhưng hầu như không ai nuốt được miếng nào dù vừa khi nãy bụng
còn đói meo. Mặt đứa nào cũng dài như cái bơm. Quân đi đi lại lại liên
hồi trong phòng đến chóng cả mặt, được một lúc thì bỏ ra ngoài hiên đứng
một mình. Vy và Diên Vỹ chỉ biết ngồi nhìn nhau, hai đứa thi nhau thở
dài. Ba đứa con trai kia thì săm soi tấm bản đồ như tranh cấp 1, tính
toán đoạn đường có khả năng là Chi đang ở cao nhất. Chỉ có Hoàng Anh là
có vẻ khá bình tâm. Thằng bé chỉ ngồi đó, điềm tĩnh uống từng ngụm nhỏ
cốc trà xanh nghi ngút hơi khói. Vy nhìn nó vẻ lạ lẫm, hỏi nhỏ:
- Hoàng Anh không thấy lo lắng sao?
- Thật sự là không.- Hoàng Anh nhìn nó, mỉm cười.
Vy
thấy hơi tức giận. Còn cười được trong hoàn cảnh này sao? Diên Vỹ ngước
đôi mắt trong veo, nhìn Hoàng Anh đầy nghi ngại. Hoàng Anh lại mỉm
cười.
- Các cậu đừng có lo, ai chứ cái cô ngốc ấy thì sẽ ổn thôi. Không có chuyện gì xảy ra đâu, chắc giờ này đang chỉ lạnh chút xíu.
-
Sao cậu chắc chắn thế? Nhỡ có chuyện gì….- Vy nói nhỏ. Chính nó cũng
không muốn tin vào đủ thứ hươu vượn đang được nó vẽ ra trong đầu.
-
Ngốc như cậu ấy không dễ mà chết được đâu. Các cậu đi ngủ đi, tớ hứa,
Chi sẽ không sao đâu mà.- Hoàng Anh nói, giọng đều đều. Nó thật có tài
khiến người khác bình tâm.
Hoàng Anh
đứng dậy, ra ngoài hiên. Quân vẫn đứng đó một mình, nhìn về phía xa chỉ
có một màu đen đến rợn người, lấp lóe vài ánh đèn đi rừng như những con
đom đóm nhỏ, thoắt ẩn thoắt hiện, rồi mất hút vào màn đêm.
Kì 8: Trở lại
Nhận xét