Perfect - Kì 3: Ở nhà một mình
Buổi tối hôm ấy, Chi lại nằm dài trên chiếc sofa đỏ quen thuộc. Bố mẹ nó đi du lịch những một tuần, kể từ ngày hôm nay.
Chi
không thể ngờ nổi khi người đưa ra yêu cầu hết sức “hợp tình hợp lý” vừa rồi lại
chính là lớp trưởng lớp nó. Bình thường nó nhớ giọng nói của mọi người khá tốt,
nên khi nghe thấy tiếng vang lên từ phía sau, nó cứ nghĩ là một bạn zai nào đó
trong trường, xúc động trước tình cảnh của hai cô gái chân yếu tay mềm mà ra
tay nghĩa hiệp mà thôi. Mà nghĩ lại, Chi thấy đúng là nó chưa nói chuyện với lớp
trưởng bao giờ, nó không nhớ giọng cũng phải .
Trong
lúc nó nghĩ ngợi thì lớp trưởng cùng với một chút giúp đỡ của cô bạn thiên thần
kia đã kéo được chiếc SH sang một bên. Cậu ta còn nhanh tay xoay lại chiếc xe của
bạn gái kia luôn. Chi hơi ngượng vì nãy giờ mình chỉ đứng im như phỗng, nên
cũng xắn tay vào lấy giúp. Đến khi chiếc Vespa được dựng gọn gàng một bên thì
hai đứa con gái lấy làm cảm kích lắm, cảm ơn rối rít. Cậu bạn chỉ cười:
- Đừng có
nghĩ tốt quá cho tớ như thế. Xe của Chi đang ngoắc vào xe tớ kia kìa, tớ không
giúp hai cậu làm sao mà lấy xe về được.
Chậc,
hóa ra là vậy, Chi chép miệng. Kể cũng đúng, giờ là thời nào rồi, có phải châu
Âu thế kỉ 19 đâu mà lấy ra những anh chàng nghĩa hiệp luôn ra tay cứu giúp các
cô gái cơ chứ. Mấy thằng con trai Chi quen, nhỏ mọn có, chấp vặt có, lắm điều
có, chanh chua có, ngại việc có, không nhường phụ nữ có, khinh người có…Nói
chung là tính xấu gì cũng có. Chả bao giờ nó gặp được một thằng con trai nào nếu
cùng bước vào một cánh cửa hay cùng lên cầu thang mà nhường đường cho nó đi trước
cả.
Cô bạn
thiên thần kia đã chào hai người rồi đi trước. Chỉ còn lại cậu lớp trưởng và
Chi.
- Để tớ lấy
nốt xe cậu ra cho. Chỗ này khó quay xe lắm, mà xe cậu đang móc vào xe tớ thế
kia.
- Cậu biết
tên tớ à?
- Sao
không? Học cùng lớp, tớ là lớp trưởng, tên của cậu thì có gì mà không biết.
- Ờ nhỉ.
Thế mà tớ đến tên lớp trưởng còn không nhớ.- Chi cười gượng.
- Quân.-lớp
trưởng gạt chân chống xe Chi đến “xạch” một tiếng, dựng lại ngay ngắn rồi tiếp
tục lấy xe của mình.
- Cảm ơn
cậu. Không có cậu thì hôm nay tớ với bạn kia tha hồ mà luyện cơ bắp.
Quân chỉ
cười xòa. Thằng bé chào Chi rồi đi trước, có vẻ như cũng đang có việc. Dù cũng
đúng là có động cơ thật, nhưng Chi thấy rõ ràng Quân khác với những thằng con
trai khác nó từng biết. Cũng không rõ là khác thế nào, nhưng con bé thấy vui.
Tim đập hơi nhanh một chút, nó tự nhủ chắc là vì kéo mấy cái xe nên mới thế. Nó
dắt xe, đưa cho ông bảo vệ cái vé cùng tờ tiền lẻ xấu xí nhất mà nó chọn được
trong ví. Chậc, ai bảo xếp xe nó lung tung như thế, mà cái tờ tiền nhàu nhĩ đấy
chính hôm trước ông ấy trả lại cho nó chứ ai. Chi không mấy quan tâm tới lời cằn
nhằn của ông bác khó tính, nó phóng xe vút đi. Có vẻ như trong mắt nó, từ “con
trai” đã được định nghĩa lại khác đi một chút.
Buổi tối
hôm ấy, Chi lại nằm dài trên chiếc sofa đỏ quen thuộc. Bố mẹ nó đi du lịch những
một tuần, kể từ ngày hôm nay. Vừa hay hôm nay lại là thứ 6, nó tự cho phép mình
buông thả một chút. Học kì này học sáng nhiều, chả có mấy đêm nó được thức
khuya đúng nghĩa, thường nó chỉ dám xem phim đến hơn 12 giờ chút xíu là lút cút
đi ngủ, những ngày học thi thì quên hết đi nhé, chỉ có ngồi mà gặm sách thôi.
Lúc bố mẹ sắp đi, nó kéo mẹ ra hỏi nhỏ:
- Mẹ
không sợ để mình con ở nhà với thằng kia nhỡ nó làm gì con thì sao?
- Nó làm
gì mày đã tốt, đừng có nghĩ vớ vẩn. Mẹ biết thừa hai đứa bọn mày rồi, có chuyện
gì có mà trời sập. Mà thằng nào nó thích nổi mày, tao biếu không đấy – nghe mẹ
nó vừa nói vừa phẩy tay, Chi tức sôi máu. Dù gì nó cũng là con gái chứ, vẫn còn
có người dắt hộ xe cho đấy, không đến mức là đồ biếu không tặng kèm như mẹ nói
đâu nhá. Nghĩ đến đây nó mới “À” lên một tiếng, rồi lôi điện thoại ra gọi cho
Vy. Một ngày gặp được nhiều người hay ho như này mà không kể cho Vy nghe, nó sẽ
không ngủ yên được mất. Con người ta, cần nhất là sự chia sẻ mà lị. Cái gì cũng
thế, hỉ nộ ái ố, mà cứ giữ im im trong lòng, thế nào cũng sinh bệnh.
Kể
đến chuyện cô bạn xinh như thiên thần mà nó gặp ở bãi gửi xe, Vy chặn nó lại bằng
một câu hỏi đột ngột.
- Nghe
mày kể tao chắc đến 90% bạn ấy là ai rồi, nhưng hỏi lại thêm một câu cho chắc.
Bạn ấy mặc váy trắng đúng không?
- Ừ, váy
voan trắng, với áo sơ mi màu xanh nhạt. Giày búp bê màu nude cộng thêm mũ bảo
hiểm cũng màu trắng nốt. Màu khẩu trang là gì ấy tao quên rồi, chỉ nhớ được thế
thôi.
- Tao chỉ
hỏi bạn ấy có mặc váy hay không mà mày phải kể một lô một lốc ra thế cơ à?- Vy
cười- Chúc mừng, mày đã được diện kiến cô gái đẹp nhất khóa mình rồi đấy.
- Ai cơ?
- Mày
đúng là…Diên Vỹ chứ ai.
- Á! Bạn
gái thằng…à khối trưởng đấy sao??????- Chi thốt lên, tí thì không kìm được
mình. Trời đất ơi, thằng bé kể ra thì cũng có tốt đẹp gì lắm đâu mà cưa được em
gái xinh như tiên nữ thế này. Thật phí, phí quá đi mất. Giờ thì nó mới gật dù,
lời tả của Vy hôm trước rất đúng, chính xác là tên đẹp như người.
- Đã thấy
chưa, tao đã bảo với mày là đến tao còn mê cơ mà. Xem ra mày còn mê bạn ấy hơn
tao ấy, hí hí.
- Ờ, đùng
một cái bạn ấy xuất hiện sau lưng tao như tiên giáng trần ấy, đương nhiên là
gây ấn tượng mạnh rồi. Mà chưa hết đâu, hôm nay có chuyện này nữa này- Nói rồi
Chi tiếp tục câu chuyện. Nó kể cách lớp trưởng xuất hiện đột ngột như thế nào,
đã kéo xe hộ nó và Diên Vỹ ra sao.
- Tao bảo
mày mà, rõ là nó để ý mày. Cơ mà đúng là mày không biết tên nó thật hả Chi?
- Thì có
bao giờ nói đâu mà nhớ.
- Mày
đúng là không phải con gái- Vy cười lớn- Nhưng mà cũng có thể có trường hợp
khác. Này, mãi đến khi Diên Vỹ xuất hiện thì Quân mới giúp bọn mày đúng không? Có
đúng là khi đó thằng bé mới đến, hay là nó đứng ở đấy lâu rồi, nhưng chỉ khi
nhìn thấy nàng tiên mới chịu lộ mặt anh hùng hahaha.Nó cùng lớp với bọn mình
mà, tan cùng giờ còn gì nữa.
Nghe
lời Vy nói, Chi như sực tỉnh. Ừ nhỉ, nếu không có Diên Vỹ ở đó, thì chắc gì mà…
Chi chép miệng, lúc nãy liệt kê tính xấu của con trai, nó quên phéng một cái to
đùng: MÊ GÁI ĐẸP. Dù nó cũng chẳng phải xấu xí gì cho lắm, nhưng đương nhiên đứng
cạnh thiên thần như Diên Vỹ thì khác gì tì nữ với công chúa đâu. Lúc đó mà có
mình nó thật, áng chừng nó phải chờ đến khi ông bảo vệ ra nhờ ổng dắt thì may
ra… Với lại thêm việc chính tên Quân đó nói do xe nó ngoắc vào xe nó nên nó phải
giúp còn gì nữa…Hừm, đúng là con trai, trăm đứa như một cả thôi. Chi tự nhủ,
mình đúng là con điên, tự nhiên suy với nghĩ vớ va vớ vẩn. Thậm chí 4,5 năm đi
xe bus còn chưa một lần được ai nhường chỗ mà đòi…
- Ồ ra là
thế.
Chi
giật nảy mình. Hôm nay là cái ngày gì mà người ta thích nói từ sau lưng nó thế
không biết. Nó quay đầu lại, thấy Hoàng Anh đứng lù lù ở phía sau từ lúc nào,
đang ngó đầu xuống chỗ nó nằm. Nó vội vàng chào Vy rồi dập máy, để mặc con bạn
ú ớ thắc mắc. Nó mà nghe được giọng Hoàng Anh thì…
- Cậu làm
cái gì đấy hả? Đã nghe trộm điện thoại rồi còn thích hù người khác.- Chi lừ mắt.
Hoàng
Anh chẳng buồn ngó xem nó tức giận đến đâu, tự động ngồi xuống cái ghế dài màu
đỏ. Chi đang nằm theo phản xạ nhảy dựng lên ngồi về một phía.
- Tôi có
nghe trộm đâu. Nếu cậu định tâm sự chuyện bạn gái gì thì về phòng riêng hay chí
ít cũng phải nói nhỏ hơn chứ.
- Đây là
nhà tôi cơ mà- Chi cười méo mó. Từ lúc nào mà nó phải sống giữ ý giữ tứ như thế
ngay chính trong nhà của mình cơ chứ. Gần đây, mối quan hệ giữa Chi và Hoàng
Anh đã khá khẩm hơn một tí. Chi cũng đã chấp nhận sự thật là dù nó phản ứng thế
nào thì trong bốn tháng còn lại, nó vẫn phải sống chung một mái nhà với khối
trưởng khối nó. Miễn là thằng bé không động chạm xâm phạm đời sống riêng tư của
nó, thì nó cũng mặc. Hoàng Anh thì trước giờ vẫn thế, ngoài lúc chạm mặt với
Chi ở trường và trong bữa cơm, nó chỉ nói chuyện với con bé vài lần khi hai đứa
cùng ngồi xem phim trên chiếc sofa đỏ ngoài phòng khách.
- À, hôm
nay tôi gặp bạn gái cậu đấy. Cậu làm thế nào mà cưa được bạn ấy thế hả trời?-
Chi trả đũa chuyện Hoàng Anh phá đám lúc nãy. Tuy nhiên trái ngược hoàn toàn với
những gì Chi hi vọng, không hề có một gương mặt đỏ gay hay bất cứ chút xíu bối
rối nào, Hoàng Anh vẫn tỉnh bơ:
- Diên Vỹ
ấy hả?
Thằng
nhóc này ăn phải cái gì đây hả trời. Đã không được như kì vọng, trả lời thế này
khác nào đổ lên đầu Chi một cốc nước lạnh đâu.
- Ghê nhỉ?
Chưa đánh đã khai, còn không thèm phủ nhận cơ đấy.
- Có gì
đâu mà phủ với nhận. Mọi người đều biết rồi mà.
Chi
tò mò. Hiếm khi nó thấy Hoàng Anh chịu nói nhiều như vậy. Hôm nay không hiểu có
chuyện gì mà thằng bé lại như thế. Phải nhân tiện dịp nó tự nhiên dở hơi nói gì
cũng khai, bới móc thông tin mới được.
- Hóa ra
đúng là các cậu cùng nhau ra Hà Nội học thật đấy à?
- Ờ.
- Sao chẳng
thấy nói chuyện gọi điện lúc nào hết vậy?
- Không lẽ
tôi làm gì cũng phải để cho cậu biết sao?- Hoàng Anh nhìn Chi khó hiểu. Chi gật
gật đầu, cười trừ.
- Tôi và
cô ấy chơi với nhau từ hồi bé xíu ấy- Hoàng Anh trầm ngâm.
- Hôm nay
cậu đã ăn gì chưa vậy- đột nhiên Chi hỏi một câu rất không liên quan.
- Chưa, vừa
về mà.
- Vậy sao
hôm nay tự nhiên cậu nói nhiều thế? Mọi khi cậy mồm cũng chẳng quá được dăm bảy
câu- cuối cùng thì Chi đã từ bỏ ý định nhân dịp này bới móc thông tin mà đi thẳng
vào vấn đề. Một người đơn giản như nó không thể chịu được sự tò mò, mà cũng chẳng
đủ khéo léo để khiến người khác dốc bầu tâm sự.
Hoàng
Anh nhún vai, rồi thủng thẳng:
- Hôm nay
tôi đã nghĩ một chút, rồi quyết định như vậy. Dù sao thì chúng ta cũng đang ở
chung nhà, cùng hội cùng thuyền rồi, thì cần biết những thông tin cơ bản của
nhau để tránh hiểu lầm, với lại biết cách tránh không để người bên ngoài nghi
ngờ nữa. Hơn nữa, cũng may là cậu không giống với con gái bình thường lắm, nên
tôi cũng chẳng phải ngại.
Chi
đã từng nghe rất nhiều lời nhận xét mình không bình thường, nhưng đây là lời nhận
xét huỵch toẹt nhất mà nó từng nghe.
- Tôi biết
tôi kì cục, nhưng cậu có cần thiết phải nói vậy không hả? – Chi gầm gừ.
- Thế cậu
coi có đứa con gái nào trên đời giống như cậu không? Nói cậu là con trai tôi thấy
còn ít vô lý hơn đó.
- Ờ, ai
được xinh đẹp dịu dàng như người yêu cậu đâu.- Chi làu bàu.
- Diên Vỹ
không phải người yêu tôi-đang đùa đùa, đột nhiên Hoàng Anh nghiêm mặt lại. Mặt nó
lạnh tới mức Chi rùng cả mình, không dám làu bàu nữa.
- Không
phải chính cậu vừa nói hai người là bạn thanh mai trúc mã đấy sao?
- Là bạn.
Không phải là người yêu. Thật ra cô ấy giống em gái tôi hơn- Hoàng Anh trầm
ngâm.
- Ô là
la, vậy ra cậu vẫn còn độc thân? Bọn con gái trường mình mà biết thì…
- Tôi nói
cho cậu không phải để cậu đem đi rải truyền đơn đâu nhé. Cứ để mọi người nghĩ
Diên Vỹ là bạn gái tôi đi, càng đỡ phiền- Hoàng Anh khoát tay.
- Biết rồi-
Chi lí nhí. Nó là ai chứ, đâu phải đứa mồm năm miệng mười, chuyên tung tin đồn
đâu.
- Như vậy
nói chung là ổn rồi. Giờ thì cậu nấu cái gì đi còn ăn tối. 7 giờ rồi còn đâu.
Chi
ngó lên tường nhìn chiếc đồng hồ cú mèo có hai con mắt đưa đi đưa lại. Đúng là
đã 7 giờ tối, nói chuyện nhiều quên cả đói. Nó mở tủ lạnh, đảo một vòng. Bố mẹ
đi du lịch từ sáng, nhưng mẹ cũng kịp đi chợ cho hai ngày tới. Mấy ngày tiếp
theo có để tiền ở nhà, cùng lắm thì ra siêu thị nhặt được gì thì nhặt. Chi chả
mấy khi đi chợ, nó không biết mặc cả, tính thì hấp tấp dễ bị người ta lừa bán
cho hàng tồn hàng ế. Chi bới trong tủ lạnh ra một ít rau, thịt, mấy quả trứng,
mấy loại rau thơm cà chua dưa chuột. Làm gì ăn bây giờ?
- Chưa
ngó thấy cậu nấu ăn bao giờ? Có an toàn không vậy?- Hoàng Anh nhìn Chi bần thần
trước đống rau quả, hỏi nhỏ.
- Vớ vẩn.
Tôi mà đã ra tay thì gạo xay ra cám nhé. Cứ chờ đấy- Chi tức khí.
- Tôi có
phải heo đâu mà ăn cám. Cứ có cơm là được rồi.- Hoàng Anh nhún vai.
Chi nói
thì mạnh miệng vậy thôi, chứ thực là nó vẫn chưa quyết định nổi phải nấu cái gì
bây giờ. Thôi thì cứ nhắm mắt làm bừa, kệ. Nó bắt đầu lôi rau ra nhặt, nhặt
xong thì lôi thịt ra thái. Quái, miếng thịt này phải thái ngang hay thái dọc thớ
nhỉ, Chi tần ngần lật trước lật sau, vần vò miếng thịt quay quắt trên cái thớt.
Hoàng Anh đứng ngó một lúc, áng chừng ngứa mắt quá, chép miệng:
- Cậu để
đó tôi xem nào.
Chi đứng
sang một bên, đưa dao cho Hoàng Anh. Ồ vậy là thằng bé này biết nấu ăn sao, thật
là mất mặt nó quá đi mất. Dù sao thì đến nước này có gì mà ngượng, chính Hoàng
Anh cũng nói nó không giống con gái bình thường còn gì. Nhưng nó chưa được dịp
ngưỡng mộ ố á gì thì đã thấy Hoàng Anh kêu lên một tiếng “Oái” thật là to. Chi
hốt hoảng ngó vào thì thấy miếng thịt vẫn còn nguyên, thay vào đó ngón tay trỏ
tay trái thì đã được “tặng” một vết cứa khá sâu, máu me tùm lum.
- Tôi cứ
tưởng cậu nấu giỏi lắm cơ mà? Hóa ra chỉ đến cỡ này thôi à?- Chi vừa sợ vừa buồn
cười, lúi húi lục tủ thuốc tìm urgo. Hoàng Anh mặt méo xệch, miệng xuýt xoa khi
miếng bông chạm vào ngón tay.
- Đúng là
tiểu thư, à quên, công tử dẫm gai hoa hồng, haha. Có thế mà cũng phải hét lên.-
đến lúc này thì Chi không nhịn được nữa, nó cười lăn lộn.
- Tại cậu
là con gái mà bất tài, tôi đã phải vào giúp giờ còn nói thế hả- không còn cái vẻ
đạo mạo của cậu khối trưởng, chỉ còn một cậu con trai cau có, chính là Hoàng
Anh.
- Rồi rồi
thôi cậu ngồi đây cho tôi nhờ. Để đó tôi nấu, không ngon nhưng cũng không chết
đâu mà sợ.-Chi vẫn cười, nó lại cầm lấy con dao, hí hoáy thái thịt.
Một lát
sau trên bàn đã có cơm. Rất tiếc một điều là miếng thịt sau khi thái đã trở
thành món…thịt băm, còn lại thì có vẻ như…ăn được. Hai đứa chép miệng, nhưng
cũng đành ngồi xuống. Lâu lâu một trong hai đứa lại kêu “oái”, lúc thì vì sạn
trong cơm, lúc thì vì vỏ trứng trong trứng chiên, lúc thì lại là…con sâu trong
nồi canh.
- Hôm nay
tôi mà vào viện là cậu phải trả viện phí đó- Hoàng Anh vừa ăn vừa nhăn nhó.
- Cậu tự
nguyện ăn đấy thôi, có ai ép đâu. Đã tự nguyện thì không có quyền kiện cáo.-
Chi lắc đầu, phẩy tay- À tí nữa xem phim nhớ, hôm nay tôi mới down được
Kokuhaku bản đẹp đấy.
- Ờ được
rồi, sau 11 giờ nhé. Tôi còn tí việc đã.
Chi gật
đầu. Nó cũng đâu có hứng thú gì xem phim lúc 9 giờ tối như này. Với nó, xem
phim càng muộn thì phim càng hay hơn thì phải.
Tắm nước
nóng xong thật dễ chịu, Chi lăn người trên tấm nệm trên sàn, thở một hơi thật
dài khoan khoái. Nó nghĩ sau đợt này mẹ về, chắc nó phải chú ý học nấu ăn hơn,
nếu không muốn ê mặt lần nữa như hôm nay. Ê mặt trước tên Hoàng Anh này thì
không sao, nhưng với bạn bè hay bọn con trai khác thì còn gì là danh dự nữa chứ.
Nó lọ mọ cóp phim từ laptop sang ổ cứng, tiện thể vào Facebook chơi. Xem tình
hình dân tình cuối tuần thế nào rồi nào…
“Home
alone =D”- đập vào mắt Chi chính là status vừa update của Hoàng Anh. Đúng là… tưởng
việc gì to tát, hóa ra là lên Facebook. Nó cũng định thay một status khác từa tựa
vậy, nhưng sau đó lại sợ có đứa nào rỗi hơi ngồi liên hệ linh tinh thì hậu quả
khôn lường, nên lại thôi. Chờ máy down phim mới, nó cắm headphone, mở volume thật
to rồi nhún nhảy theo những anh zai thiên thần của nó.
Được một
lúc thì có ai đó buzz nó trên Y!M, khiến nó giật nảy cả mình. Thế quái nào mà
nó lại quên sign out cơ chứ, giật thót như thế dễ tổn thọ lắm. Lại là Hoàng
Anh. Nó viết một dòng rõ to, in đậm đỏ lừ:
“CẬU CÓ
MỞ CỬA RA KHÔNG THÌ BẢO!”
Chi
luýnh quýnh tháo headphone, lúc mở cửa ra thì đã thấy Hoàng Anh đứng lù lù trước
cửa, vẻ mặt hoảng hốt thực sự.
- Tôi xin
lỗi, tôi đang để nhạc to quá nên không nghe thấy cậu gọi cửa…
- Thôi khỏi
xin lỗi, có chuyện to rồi đây. Ra phòng khách bàn ngay lập tức, khẩn cấp.
Chi vẫn
chưa hiểu gì, nhưng nó cũng líu ríu đi theo. Khi hai đứa đã yên vị ngoài phòng
khách, Hoàng Anh mới nghiêm mặt, lúng búng:
- Trước hết
tôi phải xin lỗi cậu… chuyện này thật không ngờ tới…
Chết rồi,
không biết có chuyện gì mà chơi đòn phủ đầu thế này. Chi thấy lo thực sự, vì nó
biết khi thằng bé trước mặt nó mà xin lỗi, thì chắc chắn đây phải là một chuyện
rất ghê gớm.
- Có… có
chuyện gì thế? - Chi nuốt nước bọt. Cách đây một tiếng vẫn còn bình thường cơ
mà…
- Tôi xin
lỗi - Hoàng Anh lúng túng ra mặt. Nhưng rồi nó cũng chậm rãi - Đêm mai cậu có thể
ngủ ở ngoài khách sạn hay nhà bạn gái nào khác không?
Chi đã
tính đến mọi chuyện khủng khiếp, nhưng nó không ngờ lại là một lời đề nghị như
thế. Chi tròn mắt:
- Tại
sao?
- Tại
vì… vì tối mai chắc có tới chục thằng con trai khối mình sẽ đến đây.
Lần đầu
tiên trong suốt 18 năm cuộc đời, Chi mới biết thế nào là hốt hoảng cực độ.
Kì 4: Đêm của Thiên Thần
Nhận xét