Perfect - Kì 1: Ở chung nhà
Cậu ta ngồi chiếm một nửa chiếc sofa lớn màu rượu bordeaux giữa phòng. Đến chết Chi cũng không tin nổi là trong suốt 18 năm cuộc đời, lần đầu tiên nó đang ở trong cùng một căn nhà với một tên con trai.
Cậu ta đang ngồi đó.
Cậu ta hơi chống tay, mắt lơ đãng. Hơi café phin thơm nồng
lan tỏa hết trong căn phòng nhỏ. Làn khói mỏng manh bốc lên, hững hờ
như níu kéo.
Khuôn mặt cậu ta nghiêm túc đến lạnh người.
Cậu ta ngồi chiếm một nửa chiếc sofa lớn màu rượu bordeaux
giữa phòng.
Và đương nhiên, cậu ta là con trai.
Đến chết Chi cũng không tin nổi là trong suốt 18 năm cuộc
đời, lần đầu tiên nó đang ở trong cùng một căn nhà với một tên con
trai. Trời đất, hắn ta lại còn đang ngồi cùng trên chiếc sofa-của-nó
nữa chứ. Nó úp mặt vào cái gối tựa, tự vò tung mái tóc vốn đã
chẳng gọn gàng gì , điên lắm mà vẫn không dám hé răng kêu một tiếng.
Cô diễn viên người Pháp vẫn đang thao thao bất tuyệt trên
tivi. Ở phía trước, một người vẫn bình thản uống café, một người
vẫn tiếp tục vò đầu bứt tai. Đời là thế mà, thật toàn những chuyện
không ai hiểu nổi. Và trớ trêu thay, tất cả mới chỉ là sự mở đầu
mà thôi.
…………………..
-
Mẹ đừng đùa con- Chi trợn tròn
mắt, mồm há hốc. Mặt nó giờ trông chả khác gì thằng người trong
bức tranh The Scream của Edvard Munch. Hộp sữa vừa được nó rít
hết trong 30 giây giờ nằm bẹp dúm trong bàn tay nó.
-
Con đi mà hỏi bố con ấy. Bố con
đã đồng ý thì mẹ con mình làm gì được. Mà thằng bé cũng ngoan
ngoãn, giỏi giang, nhà mình thì rộng thừa phòng, thế cũng có làm
sao đâu. Con đừng có tỏ cái thái độ ấy, nó chỉ ở đây nửa năm thôi.
-
NỬA NĂM CŨNG ĐỦ CHẾT CON
RỒI!!!!!!!!!!- Chi hét rống lên, quăng hộp sữa xuống bàn rồi chạy
biến vào phòng.
Chi không thể hiểu nổi người lớn. Tại sao họ luôn có
những người bạn thân mà theo như họ nói là tri kỉ trong khi con cái
họ chưa hề nghe tên biết mặt, tại sao họ luôn đùng một cái có thể
đưa hết người này đến người khác về nhà cho ở nhờ. Chi nằm lăn ra
sàn, vì giường nó đang bị một ổ quần áo che lấp, mặt ngửa lên nhìn
trần chi chít poster những rock band mà nó yêu thích. “Các anh ơi, cứu
em”- nó hét ầm như muốn khóc đến nơi. “Các anh” đáp lại nó bằng
những đôi mắt xám đen lạnh lùng, chỉ có con thạch sùng ở góc nhà
là kèn kẹt nghiến răng trả lời như giễu cợt nó mà thôi.
Lăn lộn hò hét trên sàn một lúc, Chi lồm cồm bò dậy. Nó
chui vào bàn học, gạt hết đống sách vở truyện tranh báo chí đang
nằm ngổn ngang sang một bên, lấy một tờ giấy viết nhăng nhít những
dòng nguệch ngoạc về những điều đang làm nó bực mình. Xem nào, tất
cả nguyên nhân cho cái sự bực bội giảm tuổi thọ này là từ cuộc
điện thoại của bố chiều nay mà ra. Bố đi công tác thường ít gọi
điện về nhà, mỗi lần gọi là y như rằng có chuyện. Lần này lại là
chuyện lớn, ảnh hưởng trực tiếp đến đời sống riêng tư của nó hẳn
hoi.
Tự nhiên ở trên cõi đời này, đột ngột có một người kì
lạ xuất hiện. Chi vẽ ra giấy một hình người trông như hình nhân, rồi
viết lên trán hình người một chữ A rõ to. Bác A- hiện đang sống ở
Sài Gòn. Bác A và bố là bạn cực-kì-thân của nhau (cực kì thân mà
sao chẳng bao giờ thấy mặt, chẳng bao giờ nghe tên, điều này Chi vẫn
còn thắc mắc). Nghe nói hai người đã từng có thời chiến đấu sống
chết bên nhau, mối quan hệ vô cùng khăng khít. Bác A có một thằng con
trai, mà Chi đã kịp vẽ một hình nhân khác mang chữ B vô cùng xấu xí
trên đầu. B bằng tuổi Chi, mặc dù ở Sài Gòn nhưng không hiểu nghĩ gì
lại muốn ra Hà Nội học đại học nên đã nộp hồ sơ dự thi vào cùng
trường với Chi. Chi biết điểm thi đại học đã được gần một tháng. Nó
đang tận hưởng những ngày tháng lên mây của môt đứa vừa đỗ đại học,
thì cái thằng trên trời rơi xuống này như sao quả tạ đập ngay vào
đầu nó. Thằng bé cũng đỗ, và đang trên đường Bắc tiến đi học. Lạ
nước lạ cái, lần đầu ra với thủ đô, nó được bố Chi mời về nhà ở
học kì đầu cho quen với cuộc sống. Trời đất, Chi không bao giờ tin nổi những
chuyện đại loại như vậy đến giờ vẫn có thể xuất hiện. Nếu nó lãng mạn hơn một
tí, biết đâu nó lại chả mơ mộng ra một vài mối tình đẹp như phim Hàn. Rất tiếc,
Chi không hề thích phim Hàn. Nó cũng chả ưa những mối tình lãng mạn rồi lại có
những kết thúc lãng xẹt chả ra đâu vào đâu. Những anh đẹp zai nhà giàu đâm đầu
vào những cô gái ngốc nghếch IQ lùn nhưng có khí phách ư, những mối tình sét
đánh để rồi vượt qua bao thử thách gian lao chàng và nàng đến với nhau ư? Có rảnh
hơi không đấy!
-
Thế này thì còn gì là cuộc
sống thiên đường của tôi nữa hả zời?- Chi nghiến răng y như con thạch
sùng ở góc nhà, lấy cái bút đỏ gạch chằng chịt chi chít vào thằng
hình nhân mang chữ B tội nghiệp.
……………..
-
Con chào bác- thằng con trai cúi
đầu chào mẹ Chi. Giọng Sài Gòn có khác, ngọt xớt. Chi chỉ đứng
nhìn, khi nó chào thì lầu bầu chào lại.
-
Đây là cái Chi, con gái bác,
bằng tuổi cháu. Hai đứa học cùng trường đấy, có gì khó khăn thì cứ
bảo nó giúp. Chỉ mấy hôm là quen ngay thôi ấy mà. Còn Chi, đây là
Hoàng Anh, con bác Hải, bạn thân của bố-mẹ Chi xởi lởi.
Thằng bé gật đầu, khẽ
liếc sang phía Chi. Con bé chỉ nhìn lại trong vòng 1 giây, rồi hếch
mặt lên ngó ra phía khác.
Ngày nhận lớp.
Chi không thể hiểu nổi kiếp
trước nó làm ơn làm oán gì mà kiếp này thằng Hoàng Anh này ám quẻ
nó ghê đến thế. Hơn 2000 sinh viên khóa mới được chia thành bốn khoa,
khoa của nó lại có tới tám khối, mỗi khối bốn lớp. Đấy, rắc rối
đến thế cơ mà, nhưng rốt cuộc chiếc máy tính chết dẫm trên phòng
đào tạo vẫn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ nhét hai đứa chung vào
một lớp. Nhìn mặt ở nhà đã đủ, giờ còn đến trên lớp, chắc Chi tăng
xông mà chết.
May phước làm sao, sau đó
có sự điều chỉnh lại số lượng sinh viên, Chi được chuyển sang lớp
khác. Nó thở phào, tuy cùng khối nghĩa là phần lớn thời gian sẽ
cùng học một giảng đường, nhưng khác lớp thì cũng còn tạm chấp
nhận được. Thế cũng là đỡ lắm rồi.
Người xưa có câu “Trông mặt
mà bắt hình dong”.
Không rõ ngày xưa câu này
được áp dụng thế nào, chứ Chi cam đoan vào cái thời đại này, độ
chính xác của nó chỉ vào khoảng 20%, còn lại là sai, sai toét hết
cả. Nói có sách mách có chứng, Chi có ví dụ chứng minh hẳn hoi.
Vy, cái đứa đang ngồi cạnh
Chi trong lớp này là ví dụ số một. Ngày nhận lớp, Chi đến sớm rồi
chui vào góc bàn gần cuối lớp, chỗ chẳng ai muốn ngồi vì vừa xa
bảng( không nghe được giảng, nếu bạn muốn học), vừa xa cửa (không lẻn
ra được, nếu bạn muốn bùng trong yên lặng), nhất là không có quạt,
nóng gần chết. Vy đến sau nó mấy phút, nó đứng ở cửa giảng đường,
lướt mắt chưa đến 30s, tự động vứt cặp xuống rồi ngồi cạnh Chi.
Thoạt nhìn, Chi nghĩ con bé
ngồi cạnh mình bị hâm.
Không hâm sao được khi nó cứ
nhìn Chi chằm chằm như kiểu Chi đến từ hành tinh khác có nước da màu
xanh vậy.
Chi đoán nó là tiểu thư con
nhà giàu, từ quần áo đến tác phong, cử chỉ, đều tỏ ra một cái gì
đấy rất… cao quý! ( Chi không biết diễn tả sao nữa, nhưng nó thấy thế,
với nó đã là thần tiên thì trong xác phàm vẫn đẹp). Tóc dài hơi
loăn xoăn lưng lửng đến ngang lưng, đôi mắt to tròn, lúc nào cũng mơ mơ
màng màng, nhìn ngây thơ kinh khủng. Kiểu này chắc chắn là tiểu thư
từ bé được nuôi trong lồng kính, chưa được trường đời tôi luyện là
cái chắc.
Nhưng sau đó nó đã khiến
Chi đập đầu một phát xuống bàn đến ầm một cái, khi nó ghé sát vào
tai Chi thì thào:
-
Này, cậu đang có vấn đề với
con trai đúng không?
Thế đấy, mọi sự suy đoán
đến teo cả não của Chi chỉ đúng được duy nhất một điều: Vy là tiểu
thư con nhà giàu (tuy nhiên, mãi đến sau này, khi chơi với nhau thân
thân hơn một chút Chi mới được tận mắt kiểm chứng, chứ bình thường
khi cả lớp đi học đa số bằng xe máy thì mình Vy đi xe đạp, không son
phấn hàng hiệu, nhưng Chi nói rồi, đã là thần tiên thì trong xác
phàm vẫn đẹp).
Một điều nữa là Vy không
hề ngây thơ. Nói cho chính xác, nếu so sánh với Chi, thì chính Chi
mới là một con gà hạng nhất.
Có thể nói cả Chi và Vy
là những đứa khác người, hay như người lớn vẫn thường mắng bọn nó,
là “điên”, cũng không sai. Cả hai đều tôn thờ chủ nghĩa độc thân, ồ
các bạn đọc đến đây đừng vội phản ứng, tôi không có ý kiến gì với
chủ nghĩa độc thân, tôi ủng hộ nó là đằng khác, nhưng con đường dẫn
Vy và Chi đến với chủ nghĩa độc thân mới thực sự là điều đáng nói
ở đây.
Vy có bố mẹ rất kì lạ.
Không hiểu sao bố mẹ nó có một suy nghĩ vô cùng kì cục là nếu không
mai mối, đảm bảo con gái mình sau này sẽ thành bà cô ế chồng. Từ
hồi nó nhỏ xíu, Vy đã được dẫn “ra mắt” có lẽ đến hai chục “mẹ
chồng tương lai”. Nó bị mẹ kéo đến đủ các buổi shopping, làm đẹp
dành cho các bà vợ giàu có. Nó bị bố lôi đến đủ các buổi họp
hành, tiệc tùng với bạn bè. Vy biết mặt tất cả các cậu là con trai
bạn bố mẹ nó, nắm rõ lí lịch như lòng bàn tay. Từ bé nó chơi với
con trai là chính, vì bố mẹ nó không thích nó chơi với con gái
nhiều. Vy chỉ cần biết bà nó, mẹ nó, cô giáo ở lớp, cô giáo dạy
đàn, cô giáo dạy cắm hoa, cô giáo dạy làm bánh, với cô giúp việc,
thế là nhiều lắm rồi. Điều nó cần làm là chơi thật nhiều với các
cậu con trai để sau này chọn được tấm chồng xứng đáng !
Chính vì thế mà Vy sợ con
trai, tránh như tránh tà. Hồi nhỏ, mỗi lần có khách là nó lại trốn
vào toilet. Lớn lên một chút thì nó giả ốm. Lớn hơn tí nữa thì nó
đồng ý ra gặp, nhưng sẽ làm đủ trò khiến đứa con trai kia sợ chạy
mất dép thì thôi. Trong giới bạn bè bố mẹ nó, người ta đồn đại rất
nhiều điều về Vy, có người nói nó bị hoang tưởng ( vì nhất định
nói một đứa con trai đến chơi nhà nó có đuôi và lông quanh mặt), có
người nói nó bị bệnh ngoài da (vì không ngừng gãi đến đỏ cả da
trước mặt một đứa con trai khác), nhưng nói chung, lời đồn lớn nhất
là Vy mắc bệnh đa nhân cách. Tin đồn càng rộng, bố mẹ càng lo, thì
Vy càng mừng. Như thế là nó được yên thân. Đã có hồi nó cũng chiều
lòng bố mẹ, thử chơi với nhiều người, thích một số người, thậm chí
là yêu một người, nhưng cuối cùng nó vẫn đi đến kết luận: thà làm
bà cô không chồng còn hơn.
Chính nhờ kinh nghiệm “lâu
năm” như thế, Vy có vốn hiểu biết về thói hư tật xấu của con trai
nhiều đến mức có thể viết sách. Chỉ cần một cái liếc mắt, nó dễ
dàng nhận ra cô gái nào đang gặp rắc rối với con trai, vì thế trong
ngày nhận lớp, Vy đã ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh Chi. Nó cảm
thấy có người cần nó giúp.
Ví dụ số hai mà Chi muốn
đưa ra chứng minh chính là cái tên con trai đang ngày đêm hủy hoại cuộc
sống yên lành của một thiếu nữ: Hoàng Anh.
Ngày nhận lớp, lúc cô chủ
nhiệm khoa mời khối trưởng đứng lên, Chi đã đập mặt lần thứ hai
xuống bàn. Giật tờ danh sách sinh viên từ tay Vy (con bé đã cẩn thận
in ra, còn gạch tên những người có cùng ngày sinh với nó nữa, vì
không tìm được trùng ngày, nó đành gạch những đứa trùng tháng T_T),
Chi nhìn chòng chọc vào cái tên được in đậm: Hoàng Anh. Ở trường đại
học này, trước khi nhận lớp, phòng đào tạo sẽ tự động chỉ định
các sinh viên cho các “chức danh” khối trưởng và khối phó. Họ là
những người có điểm thi cao nhất, đồng thời có cái tên hay nhất trong
số những người có điểm cao, có thể nói là cái gì cũng nhất. Hoàng
Anh là khối trưởng, nghĩa là điểm thi của nó bét ra cũng cỡ 29, vì
như Vy đây này, 27 điểm khối A đấy, ở mấy trường top dưới thủ khoa
ngon lành rồi, nhưng ở đây cũng chỉ là phó thường dân thôi. Cơ mà
Hoàng Anh đâu có tí gì giống dân mọt sách đầu to mắt cận đâu nhỉ.
Tất nhiên là nhìn bên
ngoài, Hoàng Anh rất có dáng của một sinh viên giỏi và gương mẫu (
nói đến đây Chi tự cười một mình, nếu ở nhà thì nó lại lăn ra sàn
rồi): quần áo tóc tai chỉn chu, lúc nào cũng đúng giờ, trong giờ
thì im lặng không bao giờ nói chuyện, cũng chả buồn ngó trước ngó
sau, rất có trách nhiệm với công việc mới được giao (thật ra công
việc chỉ là đi mượn mic, mua nước và phấn cho giảng viên). Các bạn
gái ngưỡng mộ Hoàng Anh vì cái giọng Sài Gòn “dễ thương tưởng
chết”, ít nói nhưng chỉ cần mở miệng là lời nói có sức mạnh ngàn
cân, ít cười nhưng chỉ cần nhếch mép ối em sống dở.
Nhưng.
Vấn đề chính là ở cái
nhưng này.
Đúng là ở trong chăn mới
biết chăn có rận. Chi nhìn mấy đứa con gái tròn mắt ngưỡng mộ Hoàng
Anh mà cười khẩy. Tốt đẹp gì chứ. Nhìn vậy thôi, may nhờ cái đầu
thông minh hơn người chứ nếu không với cái kiểu học của Hoàng Anh,
chắc chắn tốt nghiệp còn chả nổi chứ nói gì thi với thố. Chi chưa
bao giờ thấy “thằng đó” động vào quyển sách bao giờ. Hôm trước tình
cờ thấy quyển vở của Hoàng Anh để trên bàn, nó ngó vào định xem
người học giỏi người ta chép bài thế nào, thì bài đâu chả thấy,
toàn là tranh vẽ hươu vượn đủ các loại từ Doraemon đến Pokemon. Bọn
con gái ở lớp chắc xem quá nhiều phim Hàn, suốt ngày ngồi thêu dệt
đủ mọi chuyện xung quanh bạn “khối trưởng đẹp zai” của chúng nó, làm
Chi ngồi gần nghe mà muốn ngất. Nào là bạn í lạnh lùng vậy thôi,
nhưng chắc chắn bên trong là một con người rất tình cảm, bạn í học
giỏi như vậy chắc chắn ở nhà có rất nhiều sách, dáng bạn ấy cao
thế chắc chơi thể thao cũng giỏi… Theo như Vy nói, loại con trai như
các bạn ấy mơ tưởng chỉ có ở truyện tranh thôi, và Chi gật đầu đồng
ý ngay tắp lự. Hoàng Anh là cục nước đá không hơn không kém, chẳng
có nóng với lạnh gì ở đây hết. Lúc nào cũng im im, chả cười chả
nói, ai hỏi gì thì đáp, lừ lừ như cái tàu điện. Có vẻ bị nghiện
café, cái này hợp với bố Chi, hai chú cháu hay ngồi hàng tiếng vừa
đọc báo vừa nhâm nhi café phin. Chi thấy thằng bé chẳng bao giờ chơi
thể thao, thật ra là có nhưng mà là chơi trên cái laptop của nó, còn
bình thường rất hay thức đêm ngủ ngày. Tài sản mang theo sách vở đâu
chẳng thấy, chỉ có một chiếc laptop với một bộ truyện tranh được
đóng gói cẩn thận. Con trai gì mà phòng ốc gọn gàng, cái gì cũng
sạch, Chi nghĩ con trai cần hơi lộn xộn một chút, thế mới được.
Chẳng hiểu nó lôi cái khái niệm ấy ở đâu ra, chỉ biết là nó không
thích con trai quá gọn gàng.
Nhưng tồi tệ hơn tất cả,
Chi nghĩ chính là nó. Đúng, chính nó, là ví dụ điển hình, là biểu
tượng cho sự sai lệch của câu nói “Trông mặt mà bắt hình dong”. Một
khi nó đã đem chính bản thân mình ra chứng minh, nghĩa là áp dụng
với nó, câu nói này sai 100%.
Hãy cứ nhìn nó mà xem. Kể
cả người tinh ý nhất chắc chắn cũng sẽ phạm sai lầm. Kể cả Sherlock
Holmes đội tiểu thuyết chui ra thì cũng sẽ nhầm lẫn để rồi xấu hổ
chui vào mà thôi.
Một con bé thoạt trông cũng
xinh xắn, nhanh nhẹn. Tóc chấm ngang vai, hơi xù một cách rất chi là
nghệ thuật. Nó có mắt thẩm mĩ khá tốt, chính vì thế nó phối đồ
hoàn toàn theo bản năng nhưng trông cũng coi được, thậm chí có nhiều
đứa học theo phong cách thời trang của nó. Nó thích mua sắm nên cũng
tích được một tủ quần áo giày dép phụ kiện. Chi học giỏi vừa đủ
dùng, khá hòa đồng, thậm chí hồi cấp 3 còn được coi là con cưng của
thầy cô giáo. Nó có vài tài lẻ vụn vặt như làm đồ handmade, vẽ vời
lung tung, những cái đại loại vậy. Một cô gái như thế, thông thường
sẽ có không ít thì nhiều những chàng trai theo đuổi.
Và ai cũng cho rằng Chi đã từng
hoặc đang có bạn trai.
Nhưng hỡi ôi, tất cả lại
xoay quanh một chữ “nhưng”.
Đã 18 tuổi, Chi chưa hề có
một mảnh tình vắt vai. Các bạn nó thường cũng có một vài mối mà
báo chí giờ gọi là “tình yêu gà bông”, đã trải qua vài cái “cuộc
hẹn trà sữa”.
“Bông với chả biếc, mình
chỉ ưa gà rán KFC thôi”- Chi lắc đầu. Nó không thấy hứng thú, và
cũng chả quan tâm. Nó có một thế giới riêng của mình, và nó hài
lòng với thế giới ấy.
Chi tôn sùng chủ nghĩa độc
thân, nhưng nó không ghét con trai như Vy. Ngược lại, nó lại thuộc dạng
“mê zai đẹp” thì đúng hơn. Nó hâm mộ cuồng nhiệt các rock band, dán
poster kín đặc trần phòng nó. Fangirl thường có 3 mức độ, nó tự
chấm cho mình đạt level 3-siêu cuồng, nếu không chí ít cũng phải 2.75.
Nó có thể ngồi hàng giờ, chỉ có một việc là nhìn chằm chằm cái
poster, sau đó là lọ mọ lên mạng search ảnh mới đem save vào máy đặt
làm hình nền. Lâu lâu nó lại viết fanfic, đi đặt làm áo phông in hình
mới, đi lùng các loại vòng vèo dây đeo cho giống “các anh”.
Đấy, rõ là nó không hề
ghét con trai đúng không? Nhưng không hiểu sao Chi không thể có cảm tình
nổi với bất cứ cậu con trai nào ngoài đời mà nó quen biết. Nhìn ai
nó cũng có thể dễ dàng tìm ra một điểm khiến nó ghét, mà một khi
nó đã không thấy thoải mái thì nó chỉ có ngồi im như thóc. Chi tự
nhận nó không sinh ra dành cho mấy chuyện “yêu đương vô bổ”. Nó quyết
định là nó sẽ độc thân ngắm các anh zai của nó chứ không thèm để ý
bọn con trai bên ngoài làm gì cho mệt. Cuối tuần hay ngày nghỉ, nó
tránh đi chơi cùng bạn bè, thay vào đó là ở nhà ườn người ngủ
nướng và đọc truyện tranh. “Chẳng đâu bằng nhà mình”-nó vừa tu sữa
vừa hể hả.
Mặc dù khi ra đường, nhìn
nó cũng chả kém ai, quần áo rất hợp mốt, nhưng khi về nhà, thứ duy
nhất mà Chi mặc là những chiếc áo phông nam cỡ XXL với quần short nam.
Nó thích mặc quần short nam, mua dễ đến hơn chục cái, từ kẻ caro đến
hoa hoét lòe loẹt. Nó thấy mặc như vậy rất thoải mái, ống rộng rất
mát, chỉ tội áo to quá trùm kín qua cả đầu gối nó, nhiều lúc
nhìn, người ta có thể tưởng nhầm là nó chỉ mặc áo không mặc quần.
Nhưng nó chỉ mặc vậy khi ở nhà thôi, chả ai nhìn nên nó cũng không
tội gì phải xoắn.
Tóc nó xù, hơi phồng, trông
rất hoang dại. Các bạn cho rằng nó đi làm tóc thường xuyên để giữ
được nếp như thế. Sự thật là từ khi cha sinh mẹ đẻ tóc Chi vốn thế,
nó để tóc dài hơn vai một chút, lại lười chải đầu, sáng dậy chỉ
vuốt vuốt vài cái, lâu dần tóc tự vào nếp, chứ một trong những
điều nó ghét nhất trên đời là vào hiệu làm tóc. Về đến nhà là nó
buộc túm tóc lên thật cao, cặp hất mái lên trên. Nó để mái vì trông
thế hợp với mặt nó hơn, nhưng nó lại không thích bị tóc chọc vào
mắt tí nào. Ngó hơi ngu một tí, nhưng Chi lại chép miệng, ở nhà mà.
Chi rất lười. Phòng ốc nó
thường xuyên bị quần áo sách vở phủ kín. Nó vứt đồ đạc lung tung
beng thành một đống, nhưng tuyệt đối không cho ai mó tay vào dọn. Nó
bảo bừa bộn như thế hợp với nó, nó lộn xộn nhưng khi cần kiếm cái
gì nó luôn biết thứ đó ở đâu, thế nên mỗi khi mẹ nó dọn phòng, nó
lại loạn lên mất mấy ngày vì không biết phải lấy đồ ở đâu. Nó hay
bê nệm xuống sàn nằm và lấy giường để bày quần áo, trong khi đó tủ
quần áo thì nó dùng để chứa thú bông. Nói chung cứ đồ gì vào
phòng Chi là tự khắc sẽ bị thay đổi công dụng ngay lập tức. Bố mẹ
kêu ca thế nào nó cũng không sửa, lâu dần thì mọi người mặc kệ nó
như thế, miễn là nó chỉ bày bừa trong phạm vi phòng nó mà thôi.
Và có thể nói Chi là con
cú đêm chính hiệu. Nó ngủ say sưa vào ban ngày nếu không phải đi học,
rồi cứ đến khi mọi người lên giường đi ngủ thì nó tỉnh như sáo và
bắt đầu làm những điều nó thích. Nó hay xem phim vào buổi tối. Cảm
giác được mặc áo cỡ XXL với quần short nam, nằm dài thoải mái trên
chiếc sofa lớn màu rượu bordeaux giữa phòng khách, đắm chìm vào
những bộ phim mình ưa thích thật tuyệt. Chi muốn xem phim bằng chiếc
tivi cỡ lớn nên nó mới chui ra phòng khách, hơn nữa buổi đêm bố mẹ đi
ngủ cả, chẳng ai nói gì. Có thêm một cốc sữa ấm nữa thì tốt, Chi
rất mê uống sữa. Nó có thể cứ nằm như vậy hết giờ này đến giờ
khác, và khi ngoài đường có tiếng gà gáy thì nó đi đánh răng rồi
lăn ra sàn ngủ.
Nhưng cái sở thích này của
nó gần đây lại khiến Chi vô cùng bực mình. Lí do? Đơn giản vì nhà
có thêm một con cú mới, Hoàng Anh.
Con cú này cũng thích xem
phim, và trớ trêu thay nó thấy những phim mà con cú kia xem cũng hợp
khẩu vị, thế là nó ngồi xem cùng dù chẳng được mời. Nó ngồi xem
rất yên lặng, không hề nói, không hề làm phiền đến ai.
Tuy nhiên, với Chi điều ấy
là không thể chấp nhận.
Nó muốn nằm dài trên sofa
thay vì ngồi thu lu vào một góc.
Nó muốn cười sằng sặc hay
khóc lu loa khi xem phim thay vì lúc nào cũng giữ cái mặt không cảm
xúc.
Nó muốn tu sữa, ăn snack
rồi tung luôn vỏ gói sang bên cạnh để sáng mẹ vứt hộ, thay vì lúi
húi đi để vào thùng rác vì ngại.
Đấy là lí do vì sao nó
đang úp mặt vào cái gối dựa, vò đầu bứt tai khiến mái tóc vốn xù
giờ trông không khác gì mớ lông nhím.
Trời ơi, sao trời lại để
một đứa ghét con trai như nó phải ở cùng nhà với một đứa con trai
>”<
Và nó biết, trong tương lai
gần, rất gần thôi, nó sẽ phải đối mặt với nhiều chuyện rất khủng
khiếp, khi Hoàng Anh đột nhiên quay sang nói với nó:
-
Này, tuyệt đối giữ bí mật
chuyện bọn mình ở cùng nhà đấy nhé!
Nhận xét