Gai góc sần sùi không phái là cỏ dại...

24.05.2011

Gai góc sần sùi không phải là cỏ dại
Màu mè sặc sỡ chưa hẳn là hoa thơm...

Cỏ

    Trong khu vườn nhỏ trước sân nhà, anh trồng thật nhiều hoa. Có lẽ, màu sắc sặc sỡ của những bông hoa làm anh thích nên những dịp có điều kiện như ngày Tết, anh không ngại đi ra chợ hoa và ôm về một lần hai ba chục giỏ, anh xếp chúng chung quanh gốc cây, xếp quanh hồ cá và ngay trước cửa ra vào. Những bông hoa hồng đỏ thắm, cánh mượt như nhung, mùi hương thoang thoảng. Những bông hoa cúc vàng rực, lấp lánh như tia nắng, mang mùi đồng nội...Tất cả mang lại cho anh cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái và êm ái để anh quên hết những mệt mỏi đời thường.
Ong bướm sáng trưa chiều bay vào khu vườn, quây quanh những bông hoa hút nhụy. Cứ chợt đến rồi chợt đi...
     Một ngày kia, bác gió già nua và cằn cổi sau khi đi vòng quanh thế giới tình cờ ghé vào thăm khu vườn nhà anh, và cũng thật vô tình, bác gió để quên một hạt mầm.
Cả gia đình hoa lúc ấy mừng như bắt được vàng. Bông hoa nào cũng ngước mặt lên trời, chớp chớp đôi mắt ra chiều suy nghĩ. Có lẽ bác gió đã để quên một hạt mầm của loài hoa rất quý, chưa từng ai có được và cũng chưa từng ai ngắm nhìn.
Mỗi ngày, những bông hoa vươn đôi tay mềm mại ấp ủ mầm xanh. Giữa cái nắng tháng năm gay gắt như muốn thiêu rụi cành cây ngọn cỏ, hạt mầm nhỏ trở mình và đưa bàn tay nhỏ xíu bám lấy những bàn tay hoa và trèo lên mặt đất.
      Hạt mầm nhỏ vươn đôi tay bé xíu về phía mặt trời. Với đôi mắt trong veo của nó, nó nhìn mặt trời thân thiết lắm, dù mặt trời tháng năm đang chiếu những tia nắng chói chang như muốn cắt nát thân hình nó. Kỳ lạ thay, những bông hoa mơn mởn hồng, đỏ, vàng, tím càng ngày càng héo rũ đi thì cái mầm xanh nhỏ bé ấy ngày mỗi ngày lại lớn nhanh như thổi. Có vẽ như cái khổ, cái khó chẳng thể nào làm chùn bước nó. Và nó, cái mầm xanh ấy cứ vươn dài ra, bao trùm hết cả khu vườn.
      Cả khu vườn tò mò theo dõi những cái lá bé xíu xanh rì, mỗi ngày, mỗi ngày mang lại ấm áp và dịu dàng cho đất. Mặt đất mỗi ngày mỗi ngày lại dịu mát hơn, tỏa ra mùi thơm nồng nàn quyến rũ cả vườn hoa, làm cho những chú ong, chú bướm ghen tỵ và hối hả quay về...
Nhưng thật kỳ lạ là những bàn tay bé xíu ấy cứ vươn dài ra mà trên thân mình của chúng chẳng có tí hoa nào,điều này làm cả khu vườn thắc mắc:
Hoa hồng nói với hoa cúc :
- Bác gió thật là kỳ, bỏ một hạt hoa mà chẳng nói tên. Bây giờ bọn mình biết thế nào mà gọi. Hoa mà không có tên thì thuộc vào hàng bỏ đi, làm sao có đẳng cấp mà ở chung với bọn mình. Một tuần nữa mà nó không có hoa thì bọn mình đuổi nó đi nhé!
Hoa thạch thảo dịu dàng đáp :
- Không sao đâu hoa hồng ạ. Cứ cho bạn ấy ở đây cũng vui mà.
- Mình thấy bọn chúng không phải là hoa. Toàn thây bọn chúng chỉ có lá là lá, lại đầy gai nhọn, chẳng có gì đẹp hết. Chúng cũng chẳng có hương thơm, chẳng được tích sự gì, các bạn đuổi bọn chúng đi đi - Chú ong mật bay ngang qua cũng góp lời.
Đêm đến, tiết trời càng nóng nực hơn. Những con kiến hôi đen nhẻm từ đâu ùn ùn kéo về, từ trên bức tường rêu, chúng trèo vào khu vườn, bò lên trên những thân hoa làm cho những bông hoa nhốn nháo. Những con kiến đen nhẻm và hôi hám bắt đầu bám vào cánh hoa, chen vào nhụy hoa. Lúc này các bông hoa không chịu nổi nữa và đồng loạt kêu cứu :
- Cứu với, cứu với!!

     Tiếng kêu cứu và bàn tay run rẩy của Thạch Thảo chạm nhẹ vào những chiếc lá xanh đang say ngủ. Ngay lập tức những chiếc lá choàng tỉnh. Toàn thể khu vườn thật bất ngờ khi những chiếc lá đáp ứng ngay " sự cầu cứu" của những cánh hoa bằng cách vươn tới giáp mặt lũ kiến đen hôi hám và khép những cánh lá lại. Với phản ứng cực kỳ mau lẹ,chỉ cần chừng 10 giây, tất cả các lá đều đồng loạt cụp xuống, nhốt lũ kến đen vào đôi tay mềm mại của mình.
Các bông hoa cứ há hốc miệng ra nhìn. Còn bác đất thì cười lên ha hả!
- Làm gì mà các cháu ngạc nhiên thế! Điều này có liên quan tới "tác dụng sức căng" của lá đấy. Ở cuối cuống lá có một mô tế bào mỏng gọi là bọng lá, bên trong chứa đầy nước. Khi các cháu Hoa vì quá sợ hãi đụng tay vào, lá bị chấn động, nước trong tế bào bọng lá lập tức dồn lên hai bên phía trên. Thế là phần dưới bọng lá xẹp xuống như quả bóng xì hơi, còn phía trên lại như quả bóng bơm căng. Điều đó làm cuống lá sụp xuống, khép lại và bọn kiến sẽ tiêu đời.

      Các cháu phải hiểu : tinh thần đoàn kết là cực kỳ quan trọng. Khi một lá khép lại, nó sẽ đưa tín hiệu kích thích lan rộng đến các lá khác, khiến chúng cũng lần lượt khép lại. Nhưng chỉ ít phút sau, bộ phận dưới bọng lá lại dần đầy nước, lá lại xoè ra nguyên dạng như cũ ngay mà. Chính vì vậy mà ta lúc nào cũng mát.
Bác đất vừa dứt lời thì từ trên cao những giọt nước bắt đầu rơi xuống, lộp độp, lộp độp.
- Mưa rồi. Mưa đến rồi các bạn ơi!!!
Những cái lá mỏng manh lúc này lại xòe ra như những cái ô, hớn hỡ đón lấy những giọt mưa trong lành. Ô kìa, kỳ lạ chưa, giữa bàn tay của lá xuất hiện những đóa hoa bé xíu, tròn xoe màu tím biếc.
Bác gió xuất hiện cùng với những giọt mưa và cười khà khà:
- Các cháu có muốn ta cho các cháu biết tên của bạn hoa này không?
Hoa cúc, hoa hồng, hoa thạch thảo đồng loạt lên tiếng :
- Dạ có ạ!
- Đây là hoa xấu hổ, có nơi gọi là hoa mắc cỡ. Và trong một truyền thuyết còn gọi là hoa trinh nữ nữa đấy các cháu ạ! Bây giờ thì các cháu có còn muốn đuổi bạn ra khỏi khu vườn của chúng ta không?
- Dạ không ạ!
Hoa hồng hét lên lớn nhất và vươn tay ôm bông hoa tím bé xíu vào lòng, hôn lên má nó.
Bác gió và bác đất lúc này gật gù ra vẽ hài lòng trước sự thân thiện của những loài hoa.
Trước khi chia tay cả khu vườn, bác đất còn dặn dò rằng:
- Gai góc sần sùi không phải là cỏ dại. Các con đừng thấy gai nhọn mà nãn lòng. Biết đâu trong gai nhọn sẽ đơm thành những nụ hoa đẹp nhất!

Lê Hoàng Mi, 24/05/2011

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện lạ như thật?

Muốn