Người quan trọng nhất - Kì 1: Anh em song sinh
“Đôi khi sự thay lòng đổi dạ không thể gọi là sự phản bội được bởi con người ta luôn cố tìm kiếm cho mình tình yêu đích thực giữa cuộc đời này, vậy nên những sự nhầm lẫn và ngộ nhận vẫn thường xảy ra.”
Sân bay Nội Bài một buổi tối
tháng 6, những chuyến bay đêm hạ cánh xuống sân bay mang theo bao nhiêu niềm
vui và nỗi nhớ của những người ra đón và người trở về. Trong nhà ga hàng khách
quốc tế ở tầng hai, một chàng trai và một cô gái đang ngồi đối diện nhau. Họ
đang chờ đợi cùng một người. Chàng trai là Minh Nhật - 21 tuổi, là sinh viên đại
học Bách Khoa. Minh Nhật mặc chiếc áo sơ mi màu xám với những đường kẻ sọc mà
xanh đậm. Anh dường như đang chúi mũi vào đọc quyển sách trong tay, nhưng thực
chất thỉnh thoảng vẫn ngẩng đầu lên len lén nhìn về phía cô gái đang ngồi đối
diện trước mặt. Minh Nhật đang chờ đợi chuyến bay cuối cùng trong ngày, chuyến
bay sẽ mang người anh trai duy nhất của anh trở về từ nước Anh xa xôi.
Ngồi đối diện với Minh Nhật là
một cô gái có khuôn mặt thanh tú. Đôi mắt to, cái mũi dọc dừa xinh xắn và khuôn
mặt cân đối, Hạnh Lê không phải là kiểu con gái có nhan sắc cuốn hút người khác
ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng có khuôn mặt ưa nhìn và dễ gây cảm tình. Hạnh
Lê năm nay 19 tuổi, là sinh viên đại học Ngoại Giao. Hôm nay, cô ngồi ở đây chờ
đợi mối tình đầu của mình. Người con trai đã cho cô những rung động đầu tiên
trong đời. Người con trai ấy là Duy Phong - cũng là anh trai của Minh Nhật.
Duy Phong và Minh Nhật là hai
anh em sinh đôi. Tuy vậy họ không có hình dáng giống nhau như những cặp sinh
đôi khác. Ngay cả tính cách cũng hoàn toàn khác nhau. Duy Phong da trắng trẻo
như con gái, dáng người cao lớn với bờ vai rất rộng. Anh là người hài hước,
luôn tạo được ấn tượng tốt với mọi người nhờ sự hóm hỉnh và lạc quan của mình.
Nếu có Duy Phong ở bên cạnh thì chẳng bao giờ phải lo buồn chán bởi anh sẽ luôn
nghĩ ra những câu chuyện chọc cười đối phương. Minh Nhật thì trái lại, có làn
da hơi ngăm ngăm, dáng người cao cũng tầm Duy Phong nhưng lại gầy hơn. Từ nhỏ
Minh Nhật đã luôn là một đứa trẻ kín tiếng. Anh thường giữ im lặng mỗi khi mọi
người vây quanh người anh trai hoàn hảo. Minh Nhật cũng không có nhiều bạn bè,
anh dường như chỉ làm bạn duy nhất với những cuốn sách. Ngay từ nhỏ mọi người
trong gia đình đã thấy Minh Nhật chỉ thích vùi đầu trong những cuốn sách. Ngay
cả quà sinh nhật Minh Nhật cũng muốn được tặng sách trong khi Duy Phong đòi những
món quà bình thường như những đứa trẻ khác. Cha mẹ luôn rất lo lắng Minh Nhật với
tính cách trầm lặng và hơi lãnh đạm sẽ gặp khó khăn khi giao tiếp với mọi người.
Nhưng trái với nỗi lo của người lớn, hai anh em Duy Phong và Minh Nhật vẫn cứ
thế lớn lên, hồn nhiên như cành cây ngọn cỏ. Họ rất thân nhau và chia sẻ nhiều
sở thích chung. Khi Hạnh Lê lần đầu gặp Duy Phong và Minh Nhật, cô đã có cảm
giác hai anh em này chỉ là cùng một người nhưng thuộc hai kiểu khác nhau. Có lẽ
cũng vì suy nghĩ đó mà Hạnh Lê đã có chút nhầm lẫn trong tình cảm. Có lẽ vì hai
anh em họ quá giống nhau, người này gợi nhớ tới người kia nên Hạnh Lê mới không
biết rõ thực sự người cô đang chờ đợi là ai.
***
Tiếng cô tiếp viên của Vietnam
Airline thông báo số hiệu những chuyến bay vừa hạ cánh, cả Hạnh Lê và Minh Nhật
cùng hướng mắt nhìn ra phía cửa. Những hành khách trên chuyến bay từ London về Hà Nội lần lượt
kéo vali ra cổng. Họ mừng rỡ, tay bắt mặt mừng khi gặp lại người thân. Đôi mắt
Hạnh Lê cố căng ra nhìn xung quanh. Bỗng chốc đôi mắt cô như mở to ra. Duy
Phong kia rồi. Anh đang kéo chiếc vali màu xanh lục ra cửa. Anh đã nhìn thấy
cô, đã đưa tay vẫy cô và Minh Nhật. Hạnh Lê thấy đôi chân mình nhẹ tênh. Cô chạy
nhanh về phía Duy Phong, miệng luôn nói “Xin lỗi” vì biết mình đã đâm vào rất
nhiều người trên đường. Cô mặc kệ. Cô muốn tới bên anh thật nhanh. Ba năm xa
nhau đã là quá đủ với cô rồi. Lúc trước ngồi chờ ngoài này, Hạnh Lê không cảm
thấy gì ngoài sự căng thẳng khi phải ngồi đối diện với Minh Nhật. Nhưng bây giờ,
nhìn thấy Duy Phong, Hạnh Lê mới phát hiện ra mình rất nhớ anh. Cô thực sự đã
quá nhớ anh rồi.
Duy Phong đưa một chiếc vali
xách tay của mình cho Minh Nhật kéo hộ rồi khoác vai cậu em trai, nói lớn:
- Sao rồi em trai ? Vẫn khỏe cả
chứ ? Có chăm sóc chị dâu của em đều không đấy?
Minh Nhật không nói gì, chỉ cười
trừ, trong lòng có chút chua xót. Duy Phong trước khi đi du học đã nhờ Minh Nhật
những lúc rảnh rỗi hãy thường xuyên tới thăm và động viên Hạnh Lê. Nhưng từ bao
giờ những chuyến thăm hỏi ấy đã trở thành nỗi mong mỏi và sự tự nguyện của Minh
Nhật rồi.
Hạnh Lê đi đằng sau Duy Phong,
ngắm nhìn cái dáng cao to và bờ vai rộng của anh. Anh cao lên nhiều quá, trông
cũng người lớn ra nữa. Thế rồi Hạnh Lê lại nhìn sang Minh Nhật. Thật ra Minh Nhật
cũng không đến nỗi gầy gò như mọi người hay trêu. Minh Nhật cao xấp xỉ Duy
Phong, nếu mái tóc bù xù được chải lại gọn gàng thì có lẽ cũng cao bằng luôn.
Minh Nhật đột nhiên liếc nhìn nhanh về phía sau khiến Hạnh lê giật mình. Cô vội
đi nhanh lên phía trước, ngang hàng với Duy Phong và tự nguyện nắm lấy tay anh.
Nhìn bàn tay mình đặt gọn trong bàn tay Duy Phong, Hạnh Lê mỉm cười. Cô cảm thấy
yên tâm hơn. Ngày hôm qua cô còn hoang mang, nửa giờ trước cô còn thấy mông
lung. Nhưng bây giờ có anh ở đây rồi, bây giờ anh ở bên cô rồi, cô thấy trong
lòng bình yên hơn. Cô thấy bình tâm lại. Chỉ cần Duy Phong mãi nắm chặt tay cô
như thế này, cô sẽ không bao giờ bị suy chuyển nữa.
Nhưng tình yêu liệu có thực sự
đơn giản như thế không ?
***
Chiếc xe taxi đi vòng vèo qua
những con phố cổ của Hà Nội rồi dừng trước phố Nguyễn Du. Ngôi nhà của gia đình
Duy Phong nằm gọn lỏn giữa hai hàng hoa sữa ngát hương. Vừa nhìn thấy bóng Duy
Phong, cha mẹ đã vội chạy ra ngoài đón anh. Cả nhà đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ
chào đón Duy Phong về nhà nghỉ hè. Ngôi nhà vốn yên lặng lại trở lại không khí
tưng bừng khi Duy Phong về nhà. Minh Nhật cầm hết đồ đạc của Duy Phong lên
phòng, rồi đi chầm chậm xuống cầu thang. Từ trên cầu thang, Minh Nhật có thể
nghe rõ tiếng Duy Phong đang kể cho mọi người nghe những thành tích học tập
sáng chói của anh. Rồi Minh Nhật lại nghe thấy tiếng những người hàng xóm mới
sang chúc mừng chuyện tình cảm của Duy Phong và Hạnh Lê. Minh Nhật đứng ở chỗ rẽ
của cầu thang, không muốn bước tiếp. Bao lần như thế này, Minh Nhật đều không
muốn xuống tiếp bởi mọi người sẽ hỏi anh về những thành tích học tập của anh,
và rồi họ sẽ giấu đi nụ cười ý nhị khi ngầm so sánh bảng thành tích của Duy
Phong và Minh Nhật. Anh càng không muốn phải nghe thấy những lời chúc tụng cho
Hạnh Lê và Duy Phong. Minh Nhật đứng chần chừ ở chân cầu thang một lúc , rồi lại
quay ngược lên trở lại phòng mình. Nghe thấy có tiếng bước chân của mẹ trên cầu
thang, Minh Nhật vội tắt đèn, chui vào trong chăn rồi vờ nằm ngủ.
Bình thường giờ giấc sinh hoạt
của Minh Nhật vốn đã đảo lộn như thế nên cha mẹ anh đã quen, cũng chẳng nói gì.
Hạnh Lê đang lúi húi treo những
chiếc áo sơ mi vào tủ thì Duy Phong bỗng dưng kéo cánh tay cô về phía anh. Họ
cùng ngồi xuống chiếc ghế dài trong phòng. Duy Phong vuốt nhẹ tóc Hạnh Lê rồi
nói:
- Anh nhớ em quá. Em vẫn ổn chứ?
Hạnh Lê đặt một bàn tay mình lên
tay Duy Phong, nói khẽ:
- Em ổn cả. Em cũng nhớ anh.
Duy Phong hơi kéo đầu Hạnh Lê về
phía mình rồi hôn nhẹ lên môi cô. Đột nhiên, anh dừng lại, hỏi Hạnh Lê bằng giọng
ngạc nhiên.
- Hạnh Lê, không có chuyện gì
chứ?
- Không. Sao anh lại hỏi như thế?
Duy Phong nắm nhẹ lấy cằm Hạnh
Lê, hỏi :
- Vậy tại sao em không nhắm mắt
lại?
Hạnh Lê không biết nói gì. Cô
chỉ im lặng, tựa nhẹ đầu vào vai anh. Giữa hai người họ, đôi khi những cảm xúc
đến mà không cần một lời nói. Vẫn luôn như thế, từ trước tới giờ, bất cứ khi
nào làm anh giận, cô lại tựa nhẹ đầu vào vai anh, im lặng. Nhưng lần này, Hạnh
Lê tựa đầu vào vai anh vì cô không muốn anh nhìn thấy những cảm xúc trên khuôn
mặt mình. Cô muốn giấu đi sự thờ ơ và lơ đãng đang hiển hiện trong đôi mắt cô.
Một lúc sau, Duy Phong đưa Hạnh Lê về nhà. Họ đi bộ dọc trên con đường hoa sữa,
nhà cô chỉ cách nhà anh hai con phố. Duy Phong kể cho cô nghe đủ thứ chuyện nơi
xứ lạ, từ chuyện gia đình chủ nhà rất quý anh, hai đứa con của bà chủ nhà còn
đòi anh dạy cách làm mứt tết cho tới chuyện anh là sinh viên Việt Nam duy nhất
được học bổng toàn phần ba năm học liên tiếp. Hạnh Lê nghe anh nói, thỉnh thoảng
bình luận vài câu. Trong lòng cô đang nghĩ tới chuyện khác. Vừa nãy lúc Duy
Phong mở cửa cho cô, cô nhìn lên cửa sổ tầng hai và thấy hình như Minh Nhật đứng
ở đó. Anh nhìn xuống, mỉm cười nhẹ với cô rồi lại kéo rèm lại.
Đêm hôm đó, Hạnh Lê đi ngủ rất
muộn. Cô cứ nằm trên giường, lật giở lại từng trang nhật kí. Những trang giấy đầy
chữ từ ngày đầu mới quen biết Duy Phong, rồi tới lúc anh tỏ tình với cô. Rồi
thì những ngày buồn bã khi Duy Phong quyết định đi du học như ước mơ thuở nhỏ.
Rồi những lúc vui mừng khi ngồi chat với anh, nhận được tin nhắn của anh. Và rồi
những dòng chữ nhắc tới tên Duy Phong cứ thưa thớt dần, được thay thế bằng những
lần cô cùng đi chơi với Minh Nhật, những lần Minh Nhật và cô nói chuyện cùng
nhau. Lúc đầu Hạnh Lê vô tư đón nhận sự quan tâm chăm sóc của Minh Nhật bởi
chính Duy Phong đã nói với cô vì anh lo lắng cho cô nên mới bảo em trai anh tới
đưa cô đi chơi cho đỡ nhớ anh. Đúng là Hạnh Lê đã đỡ nhớ anh thật. Vì bây giờ nỗi
nhớ đó đã bị thay thế bằng cảm giác tội lỗi bởi cô đã trót phải lòng cả hai người
con trai. Ngày hôm qua, Quế Anh- bạn thân nhất của Hạnh Lê từ hồi cấp ba đã nói
như quát cô qua điện thoại:
- Cậu điên rồi. Cậu có thể yêu
hai người con trai cùng một lúc nhưng không thể yêu hai người là anh em của
nhau được.
Đột nhiên điện thoại Hạnh Lê có
tin nhắn. Là tin nhắn từ Minh Nhật:
- Em ngủ chưa? Em xuống dưới
nhà một lúc được không?
Hạnh Lê chạy vội ra chỗ cửa sổ.
Minh Nhật đang đỗ xe trước cửa nhà cô. Như thế này, khung cảnh này, hoàn toàn
giống với mấy tuần trước, khi cô bắt đầu quen dần với cái thú vui phóng xe qua
các con phố Hà Nội của Minh Nhật lúc mọi người đã say ngủ. Minh Nhật nói chỉ
khi Hà Nội về đêm, vắng tiếng xe cộ, anh thích di chuyển trong cái gió lạnh ban
đêm, nghe tiếng lá cây va vào nhau xào xạc. Ngồi trên xe máy lòng vòng qua những
con phố một lúc, cả hai sẽ dừng lại ở một quán cháo trong phố cổ, rồi lại hàng
xôi sáng. Từ ngày Minh Nhật gặp Hạnh Lê thường xuyên hơn, cô biết tới nhiều
hàng quán ở Hà Nội - những chỗ chị bán về đêm cho những thực khách sành ăn.
Tối hôm đó, Minh Nhật không nói
gì nhiều với Hạnh Lê. Anh chỉ tung nhẹ chiếc mũ bảo hiểm về phía cô rồi khởi động
xe. Anh vẫn đèo cô qua những con phố cổ rồi dừng lại ở hồ Gươm. Minh Nhật dừng
xe, nói nhỏ với Hạnh Lê:
- Em đứng đây với anh một lúc
nhé, khi nào bình minh lên anh sẽ cho em về.
Trong lòng hai người có những
suy nghĩ riêng. Mặt hồ yên ả còn lòng người thì đang dậy lên những đợt sóng.
Minh Nhật cảm thấy đôi vai Hạnh Lê hơi run lên khi một cơn gió lạnh thổi qua,
anh cởi chiếc áo khoác thể thao của mình ra khoác lên vai cô. Thế rồi anh nhẹ
nhàng nói, giọng trầm ấm:
- Chắc hôm nay là lần cuối cùng
chúng mình đi cùng nhau rồi. Bây giờ còn bốn tiếng nữa là mặt trời mọc. Trong bốn
tiếng này anh sẽ quên đi vị trí và trách nhiệm của chúng ta. Em cũng thế nhé.
Hãy chỉ nghĩ em đang đứng cạnh một người con trai yêu em thôi.
Hạnh Lê gật nhẹ đầu. Nhưng rồi
nhận ra khoảng cách giữa mình và anh quá gần, cô hơi đứng dịch ra. Khi người ta
yêu nhau, nếu chỉ có tình yêu thôi thì thật đơn giản. Nhưng tình yêu luôn đi
cùng bổn phận và trách nhiệm, có những thứ tự con người ta không phải cứ muốn
là có thể thay đổi được. Vậy nên tình yêu mới thật phức tạp.
***
Hạnh Lê yêu Duy Phong, điều đó
là sự thật hiển nhiên trên đời này. Một người con trai hoàn hảo như thế, học giỏi,
thông minh, chân thành, hài hước, gia đình gia giáo, Hạnh Lê tự cảm thấy mình rất
may mắn khi được Duy Phong yêu. Nhưng không phải vì tất cả những lí do đó mà Hạnh
Lê mới yêu Duy Phong. Tình yêu không cần phải có một lí do nào cả. Bằng chứng
là Hạnh Lê cũng đã có tình cảm với Minh Nhật. Tình yêu, giống như một con chim
trong chiếc lồng vàng son, càng bị bao bọc, nó càng muốn thoát ra. Tình yêu
càng bị ngăn cấm lại càng thổi bùng lên những cảm xúc mạnh mẽ. Cũng giống như
bao người khác, khi quen biết Duy Phong, Hạnh Lê dường như quên mất sự hiện diện
của em trai anh- một người trầm lặng. Nhưng rồi khi cô có cơ hội gần bên Minh
Nhật hơn, cô đã thấu hiểu được những suy nghĩ, những cảm xúc giấu kín của anh,
và hơn tất cả là tâm hồn trong sáng và sự trung thành tuyệt đối với anh trai của
mình. Minh Nhật và Hạnh Lê có rất nhiều điểm chung. Cả hai đều không thường bộc
lộ những suy nghĩ thực sự của mình. Khi cô buồn, cô vẽ những bức tranh, thể hiện
những cảm xúc bị giáu kín trên nét vẽ của mình. Còn Minh Nhật, khi anh có chuyện
không vui, anh sẽ chạy xe lòng vòng quanh phố. Hạnh Lê đã gây ấn tượng mạnh với
Minh Nhật khi cô gọi anh là “kẻ chạy trốn”. Đối với cô, anh luôn giống như anh
chàng lãng tử đi lang thang khắp nơi, trốn chạy những iu phiền trong cuộc sống.
Và rồi Minh Nhật nói với Hạnh Lê từ ngày có cô, anh không cần phải chạy trốn nữa.
Tình yêu với hai người con trai thật trái ngược. Nếu như lúc ở bên Duy Phong, Hạnh
Lê luôn cảm thấy mình thật may mắn khi có anh trong đời thì Minh Nhật lại luôn
nói với cô chính anh mới may mắn vì được gặp cô. Minh Nhật khiến cô cảm thấy thật
tự hào về bản thân mình.
Minh Nhật nhìn bóng cây nghiêng
nghiêng bên mặt hồ, thở dài. Tối nay lúc đưa Hạnh Lê về xong, Duy Phong đã chạy
ngay vào phòng Minh Nhật, nhảy lên giường em trai với tâm trạng phấn khích để
khoe ngay một vật. Minh Nhật ngắm nghía chiếc nhẫn bạch kim trên có gắn viên đá
màu trắng trong tay Duy Phong, hỏi nhỏ:
- Anh mua nhẫn tặng Hạnh Lê à?
Duy Phong nằm xuống bên cạnh
Minh Nhật, giơ chiếc nhẫn lên cao, nhìn ngắm đầy hạnh phúc:
- Không phải chỉ là tặng đâu. Anh định sẽ cầu
hôn cô ấy.
Minh Nhật cố giấu đi vẻ ngỡ
ngàng trên mặt mình:
- Sao anh lại cầu hôn sớm vậy ?
Anh còn trẻ mà. Cô ấy cũng chỉ mới 19 tuổi thôi.
Duy Phong nắm chặt chiếc nhẫn
trong lòng bàn tay, giải thích:
- Ừ, nhưng anh và cô ấy quen
nhau cũng đã ba năm rồi. Vả lại hôm nay anh thấy cô ấy hơi lơ đãng. Anh nghĩ cô
ấy tưởng anh có người khác nên mới vậy. Con gái mà, hay suy nghĩ lắm. Anh muốn
đính hôn với Hạnh Lê trước khi quay lại Anh.
Minh Nhật đứng lên, đi về phía
cửa sổ:
- Anh chắc lắm rồi. Từ ngày đầu
tiên gặp cô ấy anh đã biết chắc rồi. Sau này em cũng sẽ như anh thôi. Một khi gặp
được người con gái em yêu thì em sẽ chỉ muốn được ở bên người đó suốt đời thôi.
Minh Nhật giữ im lặng , chỉ
nhìn Duy Phong xoay xoay chiếc nhẫn trong tay. “Sau này em cũng sẽ như anh, gặp
được người con gái em yêu”, sau này có nhất thiết phải đến nhanh như thế không?
Người con gái em yêu liệu có thể cũng là người con gái anh yêu không ? Liệu
tình cảm anh em của họ có bị rạn vỡ chỉ vì một người con gái không ? Không, cô ấy
không chỉ là một người con gái đơn giản. Cô ấy là người cả hai anh em họ đều
không thể sống thiếu.
(Còn tiếp)
Nhận xét